Thơ ngắn nhớ người yêu vô cùng cảm động, thơ ngắn nhớ người yêu với biết bao kỷ niệm, thơ nhớ người yêu viết trong đêm cô đơn.
Trong bài viết này, chúng mình xin gửi tới các bạn độc giả chùm thơ ngắn nhớ người yêu xúc động nhất. Mỗi bài thơ lại mang một nỗi nhớ cháy bỏng đến cồn cào. Tình yêu trong đó thật mãnh liệt, nhưng cũng thật buồn.
Nếu cũng đang nhớ người yêu nơi phương xa đến da diết nhưng chưa biết làm sao để bày tỏ, hãy để những bài thơ ngắn nhớ người yêu trong bài viết này thay bạn lên tiếng. Mong rằng tình yêu của hai bạn sẽ giữ được sự can đảm đến cùng!
Thơ ngắn nhớ người yêu vô cùng cảm động
Khao khát được gần bên người mình yêu đâu có gì là sai, vậy nhưng đối với các cặp đôi đang yêu xa, đó lại là điều quá xa xỉ. Những vần thơ ngắn nhớ người yêu vô cùng cảm động dưới đây chính là tiếng lòng của những con người đang ngày đêm mong ngày đoàn tụ, mời các bạn cùng thưởng thức.
Nỗi Nhớ Trong Đêm
(Hạnh Nguyễn)
Em yêu anh sao cồn cào nỗi nhớ
Nhớ thật nhiều khắc khoải mỗi đêm thâu
Đã nhiều lần em thao thức thật lâu
Để lần tìm thật sâu trong nỗi nhớ
Có những đêm em cuộn mình trăn trở
Hoang hoải tìm hơi thở ấm nồng xưa
Tình yêu anh như cơn gió ban trưa
Thoảng qua rồi để mình em nỗi nhớ
Em và anh hai đứa ở hai bờ
Dòng sông nhớ sao mà dài rộng thế
Em giang tay nhưng sao ôm không xuể
Nỗi nhớ anh tràn trề đến chơi vơi.
Nếu biết yêu mà đau khổ người ơi
Thì em nguyện cả đời xin cô lẻ
Một mình em xin lặng lẽ đơn côi
Để khỏi u sầu, khỏi nhớ người ơi!
Nhớ Em
( Liên Phạm)
Nhớ em nhớ cả dáng hình
Nhớ lời hò hẹn ngày mình quen nhau
Trao nụ hôn kết duyên đầu
Ngọt ngào, luyến ái khắc sâu trong lòng…
Xa em anh nhớ, anh mong
Anh lưu dáng ngọc ở trong tim mình
Dịu dàng như ánh bình minh
Nồng nàn như sóng ru tình đam mê
Một chiều dạo bước triền đê
Cỏ may bám gấu đi về níu chân
Yêu em xa cũng hoá gần
Bởi em chứa cả mùa xuân ngọt ngào…
Em đẹp như ánh trăng sao
Vẹn tròn son sắc thanh tao, nồng nàn
Tình anh dịu vợi chứa chan,
Gửi hồn theo gió mây ngàn tới em!
Đêm Khuya Nhớ Anh
(Liên Phạm)
Đêm yên tĩnh em thấy lòng trĩu nặng
Trong tim em sâu đậm bóng hình anh
Hạt sương rơi đọng trên tán lá xanh
Như đồng cảm cùng em niềm thương nhớ
Anh và em hai phương trời cách trở
Có duyên nợ nên gặp gỡ yêu thương
Nhớ tới anh thổn thức cả đêm trường
Trong tim em vấn vương tình xa thẳm
Anh biết không? Em nhớ anh nhiều lắm
Nhớ cồn cào, da diết ở trong tim
Chắc giờ này anh yêu đã ngủ yên
Hay thao thức đắm chìm trong nỗi nhớ…?
Em chỉ ước mình bên nhau muôn thuở
Dẫu biết rằng ta ở cách xa nhau
Những ngọt ngào mà ta đã gửi trao
Lưu giữ mãi không phai màu anh nhé?
Một mình em trong đêm khuya vắng vẻ
Nhớ tới anh em khe khẽ gọi tên
Bao kỷ niệm em khắc mãi trong tim
Anh phương xa, em tìm trong niềm nhớ!
Em Nhớ Anh Nhiều
(Phương Nguyễn)
Em nằm thao thức suốt năm canh
Dạ nhớ lời trao giấc mộng lành
Rả rích đêm tàn mưa não nuột
Nghe lòng nức nở nhớ thương anh !
Nhớ mãi anh ơi nét dịu hiền
Ân cần giọng nói, nụ cười duyên
Anh thường vuốt má em rồi nhủ
Đẹp quá em à…giống nữ tiên !
Bên mình phút ấy mặn nồng yêu
Vẫn biết rằng xa sẽ nhớ nhiều
Lã chã mưa hay dòng lệ chảy
Em chìm trong nỗi nhớ cô liêu.
Nhớ..
( Phạm Hải Đăng)
Trăng đêm rơi xuống dạ cầu
Ngổn ngang nỗi nhớ lệ sầu tái tê
Anh đi, dạo đó chưa về
Bỏ trăng cùng với câu thề tội em ? !
Gió đưa sợi nhớ vào đêm
Sợi thương ở lại nỗi niềm chờ trông
Người ơi, cách mấy núi sông
Mịt mùng sóng nước mênh mông nỗi buồn !
Trăng treo hiu hắt héo hon
Còn em tím dạ mỏi mòn mong ai
Hoa đào thế chỗ nhành mai
Thương cho bờ giếng vẫn hoài đợi trông
Phải chăng xa mặt cách lòng
Phồn hoa đô hội người không muốn về ?
Có còn nhớ mảnh trăng quê
Mình em gối chiếc tứ bề hẩm hiu !./.
Nỗi Nhớ Không Tên
(Lưu Vĩnh Hạ)
Dùng dằng nỗi nhớ không tên
Gối tay trăn trở tìm quên một người
Rêu phong còn đó nụ cười
Em đưa tay giữ tiếng thời gian qua
Giọt buồn trời đổ mưa sa
Ngõ buồn mấy thuở cũng là hư vô
Ngọn đèn khuya bóng đơn côi
Lặng trong tiếng gió tim hơi thở buồn
Trăm năm giấc mộng cuối cùng
Bàn chân khắc khoải tìm chung con đường
Nhạt nhòa mưa rớt bên song
Mà nghe sũng ướt hồn phong rêu buồn
Người đi người có chạnh lòng
Tôi về ôm một nỗi buồn mênh mông
Cô đơn phòng trống lạnh lùng
Mưa như cứ mãi rơi trong tôi hoài
Đâu lầm trọn kiếp thương vay
Đường ngôi mái tóc vì ai lời thề
Xác xơ chiếc lá bên lề
Lặng nghe ngoài phố mưa về nửa đêm
Chỉ Hoài Một Bóng
( Tonnuthihanh)
Khung trời tím chiều nay dường xa lạ
Cả bầu trời vần vũ quá nhiều mây
Lầm lũi đi tìm lại những thơ ngây
Sao mưa gió lại rủ bày giọt lệ?
Tím còn không, để tình yêu trần thế
Mãi thuỷ chung một nét thoảng trong đời
Góc nhỏ lòng vẫn máu đỏ cuồng phơi
Hy vọng sẽ trọn lời thề ngày cũ
Mây tím ơi, chút đợi chờ có đủ …
Để níu người biền biệt mãi ngàn xa
Kỷ niệm ươm từng thao thức đây mà
Sao lặng lẽ, bóng dấu in cô độc
Kìa gió thổi, thổi từng cơn khô khốc
Đẩy lạnh lùng trong nỗi nhớ không tên
Mắt hanh hao, phiền muộn lại vang rền
Đường phía trước, nhiều gập ghềnh vẫn bước
Tuổi muộn về, nhưng cánh chim Ô Thước
Chẳng cho lần tương ngộ với nhau sao?
Để biệt ly, từng lúc vẫy tay chào
Và mãi mãi, phương trời màu xa vắng…
Mây tím chờ, cuộc đời cho dấu lặng
Thôi quay đi, đừng trĩu nặng cõi lòng
Kiếp nhân sinh, đâu duyên nợ mà mong
Người chối bỏ, níu chờ là ảo vọng
Trên trần gian, sao chỉ hoài một bóng…
Thơ ngắn nhớ người yêu với biết bao kỷ niệm
Thơ ngắn nhớ người yêu – gửi tới cô gái mà anh ngày đêm thương nhớ, người đã vì anh mà khóc thầm bao đêm, người đã chịu nhiều tủi thân vì những lúc mệt mỏi không thể dựa vào ai, người đã cam tâm đợi anh suốt từng ấy quãng thời gian. Gửi em một bài thơ, gửi em cả ngàn cái ôm hôn. Anh nhớ em nhiều lắm!
Nhớ em
(Gửi người con gái anh yêu)!
Nhớ em ngày bỗng thêm dài,
Nụ hoa bớt thắm, cuộc đời bớt tươi
Nhìn em chẳng giống đười ươi
Mà theo anh thấy, hơi hơi giống người
Nhớ em nhớ cả một đời,
Quên em thì chỉ một lời là xong
Dù cho đời có đi tong
Thì anh vẫn mãi một lòng vì em
Bóng em xa tận chân trời
Để cho anh thấy cuộc đời buồn ghê
Tương tư lúc mẫn lúc mê,
Lúc gần lại thấy lắm điều phiền ghê
Dáng em càng ngắm càng mê
Để rồi khi nhớ, anh tê tái lòng
Ngày xưa hai đứa cùng phòng
Mà giờ em đã die rồi em ơi!
Cuộc chơi chưa đánh đã tàn
Ngửa mặt khóc lớn hỏi đời thế nhân?
Lòng anh suy nghĩ phân vân
Làm sao quên hết nỗi buồn ngày qua!
Em giờ đã hoá thành ma,
Trần gian cách biệt chia lìa từ đây
Ước gì anh biến thành mây,
Để em là gió đôi mình quấn nhau
Kỷ niệm thì trôi qua mau
Tình yêu dẫu có vẫn là ước mơ
Nhớ em miệng chẳng nên lời
Đêm đêm lệ đổ ngập trời mưa ngâu!
Nếu trách là trách cuộc đời,
Anh không hối hận trao lời yêu em
Ảnh em anh ngắm anh xem
Mờ mờ nhân ảnh như ma hiện hồn!
Nhớ em lòng thấy bồn chồn
Những khi nhớ lại để hồn làm thơ
Yêu em anh ngẩn anh ngơ
Tim anh nhỏ máu bâng quơ ít dòng!
Ngồi buồn đứng trước mộ em
Đem hai chai rượu để ra giải sầu
Uống xong thấy mắt đỏ ngầu
Nhưng vì chỉ để giải sầu thôi em!
Ngày xưa mưa đổ ê chề
Nắm tay anh tiễn em về trong mưa
Thấy mưa nghĩ lại chuyện xưa
Hồn anh chỉ muốn vật vờ theo em
Tình mình đã cách từ đây
Thì thôi chỉ biết nỗi sầu biệt ly
Cuộc đời ai chẳng phân ly
Mình anh uống rượu nhâm nhi thịt gà!
Tình đầu anh nhớ anh thương
Đường đời đôi ngã vấn vương cõi lòng
Dù cho biển cạn sông mòn
Lòng anh vẫn giữ,vẫn còn tình xưa!
Đốt em hai chiếc lược vàng
Và đôi váy trắng để xài dưới kia
Đập hòn đá tảng làm bia
Để cho dương thế một đời không quên!
Ngồi buồn anh lặng anh thương
Nằm ôm cái mộ đợi chờ ngày mai
Tình ta chắc chẳng nhạt phai
Cho dù cuộc sống muôn đời đổi thay!
Bỗng nhiên có chiếc máy bay
Ầm ầm như chớp bay qua bầu trời
Chao ôi! Bực cái sự đời
Giá mà nó rớt, rạng ngời tim anh
Người anh tuy khá mỏng manh
Nhưng mà nếu chết, phủ xanh mộ này
Thương em thương cả điệu cười
Nhớ em nhớ cả những điều em thương
Phím đàn rung điệu tơ vương
Nếu mà anh chết người đời ai thương
Vầng trăng soi tỏ trên trời
Nỗi sầu kim cổ oán đời vắng em!
Ngày xưa anh ngủ anh mơ
Nghe tin em mất, gật gù thương em
Vội vàng anh đến anh xem
Làm chi nên tội rời xa bụi trần
Cuộc đời thật lắm khổ đau
Dù cho được ước làm tiên chẳng cần
Lòng anh chỉ muốn hồng trần
Nơi mà em sống, em lìa thế nhân!
Cuộc sống những lúc phân vân
Đời là bể khổ biết đâu là bờ
Trăng kia lúc tỏ lúc mờ
Người kia sống chết cũng là trời an
Những ngày suy nghĩ miên man
Làm sao sống hết cuộc đời phù du
Càng nghĩ, càng tính càng ngu
Hận đời bạc mệnh hồng nhan xa lìa!
Ngày xưa em vốn cao sang
Còn tôi đau khổ lang thang khắp đời
Ngày xưa ai nói ai cười
Để cho ký ức hao gầy tim ta!
Nhớ em nhiều
Yêu dấu hỡi nhớ em nhiều lắm
Tình trao em đằm thắm thiết tha
Tình yêu đẹp tựa như hoa
Nồng nàn hương sắc, mặn mà yêu thương
Nguyện bên em, thiên đường tình ái
Mình bên nhau, thắm mãi không mờ
Tình yêu, anh mãi mộng mơ
Hôn em, như sóng hôn bờ ngàn năm…
Em đẹp tựa trăng rằm bát ngát
Đẹp dịu dàng, tắm mát hồn anh
Tình ta đẹp tựa bức tranh
Thiên nhiên tô điểm, dệt thành tình yêu
Anh đứng dưới trời chiều biển hát
Gió rì rào khao khát yêu đương
Gửi em trăm nhớ ngàn thương
Trao em, trao cả thiên đường tình yêu.
Mưa nhớ em
Tác giả: Sammy
Anh gọi mưa về trên tóc em
Có cơn gió nhẹ vờn ngang mảnh tình vội
Khi yêu thương còn vụng về chưa dám nói
Sợi tơ hồng đứt đoạn để anh phải xa em.
Anh trở lại vào ngày mưa tàn nhưng chưa tạnh
Năm ấy anh chỉ đôi mươi vụng về chưa vội lớn
Em cô bé tóc nâu hay e thẹn
Cuối đầu chào anh em về kẻo lỡ một chiều mưa.
Sài Gòn đâu thiếu mưa em ơi!
Tháng bảy về gọi mưa về với nắng
Như anh gọi em trở về với hoài niệm
Một thời áo trắng anh và em bên nhau.
Nắng có vui đâu khi mưa trốn mãi không về
Mưa hờn dỗi rồi cũng phải tìm về với nắng
Em xa anh vào một chiều mưa nặng hạt
Chỉ vì anh lỡ một cuộc hẹn vì cơn mưa
Em đã đứng đợi anh cho đến khi mưa tạnh
Anh trễ chuyến đò nên để lạc mất em
Năm ấy mưa buồn như oán trách
Một mối tình thơ chóng đến rồi nhanh tàn.
Mưa về rồi nhưng em nào có về
Ngổn ngang tình dại anh đi tìm em giữa biển người vô định
Sài Gòn ai khóc than sao mưa hoài không dứt
Để mình anh lạc lối với yêu thương
Ngày em đi để tim anh ở lại
Mưa nhớ em vì anh cũng nhớ em.
Lại một chiều mưa buồn nhưng không lạnh
Anh đứng chờ em nơi công viên lộng gió
Cà phê nóng hay lòng anh đang nóng
Sao mãi dõi tìm anh vẫn chưa nhìn thấy em.
Là duyên phận đôi ta chưa vội đến
Nên mưa nhớ em cứ rơi mãi không ngừng
Anh lặng bước trở về miền hư ảo
Khẽ mỉm cười anh nắm chặt tay em.
Ngày ấy vẹn nguyên em còn nhớ
Buông lơ tình thơ anh cất vội tim em
Em trở về vào một ngày mưa nặng hạt
Ôm em trong tay anh như giữ cả bầu trời
Cảm ơn em cô bé của chiều mưa năm ấy
Là mưa nhớ em nên mang em về bên anh.
NHỚ EM, NGƯỜI YÊU CŨ
Tôi bỗng thấy nhớ em, người yêu cũ
Khi vô tình đọc lại bức thư xưa
Dòng mực tím in hằn trang giấy trắng
Giờ tìm đâu ánh mắt bờ môi người ?
….
Tôi nhìn lại những món quà em tặng
Dẫu đơn sơ vẫn dạt dào yêu thương
Tay khẽ chạm lau đi từng bụi bẩn
Như đưa tay chạm khẽ bàn tay thương.
……….
Cuốn nhật kí như ngàn dòng tiểu thuyết
Ôi ngày buồn tháng nhớ năm thương ơi!
Từng bức ảnh, nụ cười cùng hơi ấm
Giờ còn tôi với chỉ tôi mà thôi!
………………….
Nay em đang ở một góc trời xa
Những vui buồn đã chẳng từ “ đôi ta”
Khi nỗi nhớ vô tình về thuở ấy
Có bao điều như thể chưa đi qua.
Nhớ Người Dưng
(Văn Minh)
Tự nhiên lại nhớ người dưng
Tâm hồn rây rứt tưởng chừng đảo điên
Âu lo thấp thỏm ảo huyền
Nhớ người trong mộng nơi miền rất xa
Đêm ngồi hứng giọt mưa sa
Bao nhiêu nỗi nhớ cùng hòa dưới mưa
Giọt sầu lắng đọng tâm vừa
Giọt thương giọt nhớ đong chưa đủ nồng
Nơi miền xa thẳm ai trông
Thu về lá rụng để lòng vấn vương
Yêu sao một bóng má hường
Mơ màng mộng mị đêm trường chờ mong
Thôi đành chôn kín nỗi lòng
Tâm tư khép lại cho lòng thảnh thơi
Chúc người nơi ấy những lời
Trăm năm hạnh phúc rạng ngời lứa đôi.
Dõi Chi Phương Ấy
(Nguyễn Anh Sơn) .
Xào xạc chiếc lá rơi đâu
Để cho tình ái nhuộm màu phong sương
Chút gì làm sợi tơ vương
Tháng năm mòn mỏi nhớ thương muôn đời
Chỉ nơi đó cặp môi cười
Cũng tràn sóng gió mưa rơi giữa lòng
Người về tìm ở chờ mong
Mảnh trăng tình ái dưới dòng nước trôi
Thấy gì chiếc lá đang rơi
Cõng theo nơi ấy nụ cười gió bay
Thu đi mang cả tháng ngày
Người đi để lại đắng cay nỗi lòng
Bên dòng tình ái ai trông
Dõi chi phương ấy mênh mông đất trời
Bao năm hương lửa gọi mời
Bao thu tàn héo lá rơi rụng đầy
Trời xa đơn cánh chim bay
Giữa lòng mãi nhắc lối này tình ơi
Thôi rồi chiếc lá mãi rơi
Cây si lặng lẽ dưới trời tìm chi .
Tình theo mưa gió ra đi
Tháng năm mộng ước xuân thì còn chăng !
Hai Bờ Cách Biệt
(Cẩm Tú)
Cảnh còn đây mà người xưa đâu mất
Ánh hoàng hôn cũng sắp tắt bên trời
Em mỏi mòn chờ đợi bóng người thương
Nhưng em biết chỉ là trong tưởng tượng
Người đã về nơi bên kia thế giới
Và mãi mãi sẽ không còn gặp lại
Anh có biết ngày ngày em mong nhớ
Ngồi lặng thầm nghe tiếng sóng vỗ bờ
Rồi nước mắt rưng rưng như nức nở
Nhớ thật nhiều một thuở bên nhau.
Thơ ngắn nhớ người yêu viết trong đêm cô đơn
Đêm nay em lại nhớ về anh. Được nhìn thấy anh qua màn hình điện thoại, được tâm sự với anh, nhưng sao trong em vẫn cảm thấy trống trải quá. Nhiều lúc em cần một cái ôm ấm áp, một đôi bàn tay lau đi những giọt nước mắt trên mi… Nhưng anh ở xa quá…
EM RẤT … RẤT NHỚ ANH
Thơ Lê Trà My
Có những ngày em rất cô đơn
Cần có anh, cần bờ vai để tựa
Lặng yên thôi chẳng nói gì thêm nữa
Ôm lấy em những lúc yếu lòng
Có những ngày em chán xuống phố đông
Chỉ muốn nằm nhà, đọc hoài dòng tin cũ
Của em với anh, của những lần không ngủ
Rồi tự hỏi lòng… anh có nhớ em không?
Có những ngày em rất rất rất mong
Một cái siết tay nơi quán đông hò hẹn
Vậy mà bao lần thu sang rồi hạ đến
Lối em về chẳng thấy bóng dáng anh!
Có những ngày em rất … rất mong manh
Như chiếc lá đương xanh…sắp phải xa cành
Khi giông bão mang bình yên đi cất
Là lúc em buồn…
Em rất …rất nhớ anh!
Ừ, thì em nhớ anh
Ừ, thì em nhớ anh!
Vì đêm nay dưới bầu trời đầy sao
em đếm
1, 2, 3…chơi vơi trong hoài niệm
Ngôi sao nào đã lạc mất rồi anh?
Ừ, thì em nhớ anh!
Nhớ cả em những ngày xưa cũ,
Hoa cúc ngày xưa, bây giờ héo rũ,
Biết bao giờ tìm lại sắc màu tươi!
Chúng ta đang qua tuổi hai mươi
Và nỗi nhớ chất đầy năm tháng
Nhưng thời gian chẳng làm dày dạn
Trái tim yêu của một con người
Ai đó nói rằng đời sẽ mất vui
Khi câu thề yêu nhau trọn vẹn
Còn em thì không, em muốn
Đời vui hơn khi ta đi hết một cuộc tình
Ừ, thì em nhớ anh!
Dẫu biết nỗi nhớ cũng chỉ là nỗi nhớ
Như ngôi sao xa lạc vào muôn thưở
Biết bao giờ anh thuộc về em?
Thói quen
Ly cà phê buổi sáng
Tách trà buổi chiều
Giọt nước mắt buổi tối
Từ bao giờ
Tôi có thói quen tự hỏi
Đời mình sẽ trôi về đâu?
Dù biết những suy nghĩ buồn rầu
Không làm cuộc đời thêm đẹp
Nhưng trên nẻo đường chật hẹp
Tôi luôn hỏi tại sao?
Tại sao, Tôi, giữa phố thị ồn ào
Vẫn nở nụ cười mãn nguyện
Trước những khuôn mặt người hiển hiện,
Như chẳng nỗi đau nào thầm kín bên trong!
Tại sao, tôi, vẫn hoài đi rong
Tự huyễn hoặc bằng những thành công vụn vặt
Trái tim gầy, buồn và khô héo hắt
Mỗi ngày qua lạc nhịp với cuộc đời
Tôi vẫn muốn tìm về một nơi,
Để có thể khóc cười chân thật,
Và tìm lại những gì đã mất
Cho con tim mệt mỏi, u sầu
Ôi! Những suy nghĩ buồn rầu!
Chẳng làm cuộc đời thêm đẹp
Tôi biết! Nhưng sao lòng vẫn khép,
Hay chỉ tại thói quen?
Đêm nhớ
Đêm dài quá… sao em không ngủ được!
Nỗi nhớ anh cứ day dứt trong lòng.
Chân nhẹ bước ra hàng hiên tĩnh lặng
Em, một mình, bóng tối vây quanh…
Trên cao kia ngàn sao đang lấp lánh
Và bầu trời nhung thẫm. Đẹp. Bình yên.
Biển lòng em đang cồn cào cuộn sóng
Nhấn tim em chìm tận đáy nhớ thương!
Gió vuốt ve, đêm huyền diệu dỗ dành
Lá không ngủ nên cây xào xạc mãi
Em nghe như bao chuyện tình nhắc lại
Để em nguôi nỗi nhớ trong lòng.
Sao em không là sao? Anh không là trời đêm?
Sao dẫu nhiều nhưng bầu trời vô tận
Bên nhau mãi không bao giờ hờn giận
Trời đời đời ấp ủ những vì sao!
Giờ này đây bao kẻ yêu nhau
Dắt tay nhau dưới trời đêm thơ mộng
Và bao người con tim đang thất vọng
Thổn thức nỗi cách xa. Da diết mong chờ!…
Có thật chăng những thiên tinh của đêm?
Hay có chăng thần tình yêu Cupid?
Nếu quả có em mượn thần đôi cánh
Bay đến bên anh trong đêm nay!
Đêm thì dài nhưng nỗi nhớ dài hơn…
Em không còn ngoài hàng hiên tĩnh lặng
Nỗi niềm yêu vẫn làm em khắc khoải.
Trong giấc mơ em nắm tay anh!
NHỚ ANH
Thơ: Vũ Thắm
Phải làm gì để vượt qua nỗi nhớ
Cứ chất đầy từng nhịp thở con tim
Màn đêm xuống cảnh vật ngủ êm đềm
Sao nỗi nhớ cứ sục sôi hình bóng???
Phải về đâu giữa trời khuya lạnh cóng
Ai ngủ rồi sao ngóng thức đợi chi
Nỗi nhớ ơi xin nhắm mắt lại đi
Tim mệt lắm vì cả ngày quay quắt
Đừng gọi tên…kẻo làm ai tỉnh giấc
Bao giọt hờn lại nô nức đua rơi
Ngọn lửa tình mỗi người thắp một nơi
Anh sẽ đau khi nơi này em khóc
Phải làm sao để tan đi cơn lốc
Cứ cuộn tròn như dốc ngược màn đêm
Cho ta xin một giấc ngủ êm đềm
Đừng mưa nữa kẻo ướt mềm cảm xúc
Hãy chờ ta dậy lục tìm ngòi bút
Để yêu thương sẽ trút gửi vần thơ
Nén từng câu cả nỗi nhớ vô bờ
Dồn câu chữ gọi tên người yêu nhé
Trong cơn mơ gửi nụ hôn thật khẽ
Vòng tay ôm xiết nhẹ lấy bờ vai
Hãy bình yên cùng chìm giấc ngủ dài
Anh sưởi ấm chờ ban mai tỏa sáng
Dấu yêu ơi! Hãy về bên em nhé!!!
Nỗi nhớ anh
Gió lạnh đầu mùa, rưng rưng nỗi nhớ
Nỗi nhớ anh, nỗi nhớ một chiều mơ
Nỗi nhớ bơ vơ, hoàng hôn nhuộm đỏ
Bóng anh ngồi, lặng lẽ, mặt hồ xa.
Gió lạnh về, đong đầy những ngày qua
Một chút bâng khuâng, của khúc tình ca
Em nhớ mãi, bài thơ em đã viết
Em nhớ anh, một chút, được không anh?
Sẽ chẳng thể, đánh thức trái tim anh
Bằng nỗi nhớ, dù mỏng manh như thế
Nhưng em biết, niềm tin em có thể
Đợi chờ anh, là hạnh phúc của em.
Sẽ chẳng thể, biến bộ phim mình xem
Thành giấc mơ, anh và em ngày tới
Nỗi nhớ chiều không anh, sao chới với
Sao ắp đầy, những nỗi nhớ không tên.
Gió đầu mùa, mặc ấm nhé, đừng quên
Đừng quên xoa tay, mỗi khi thấy lạnh
Đừng ngồi một mình, lúc buồn hiu quạnh
Gửi tặng anh, khăn gió ấm bình yên.
Em sẽ để, cảm xúc đến tự nhiên
Sống thật lòng mình, như em đã có
Biết đâu vào ngày đẹp trời nào đó
Có một người bất chợt nhớ tới em?
Nhớ Mong
AI xui khiến cho mình gặp gỡ
ĐEM tim hồng bỡ ngỡ trao nhau
NGỌT ngào thay thế khổ đau
TRẢI đầy hạnh phúc thẳm sâu ngõ hồn
VÀO ra cứ ngóng trông giây phút
THƠ quyện nồng bay vút tầng mây
ĐỂ người thêm hiểu lòng này
CHO tình mãi đượm hương say tuyệt vời
TIM như lạc về nơi xa ấy
NHỎ đôi lần giận lẫy hờn ghen
TỪNG người dẫu lạ hay quen
GIỜ thành lo lắng khi đèn bật xanh
NHỚ dâng ngập lấn tràn suy nghĩ
MONG đợi người tri kỉ trong mơ
AI ĐEM NGỌT TRẢI VÀO THƠ
ĐỂ CON TIM NHỎ TỪNG GIỜ NHỚ MONG
Nhớ Thu Xưa
(Trần Hiền)
Thu đã về gõ cửa gọi mùa sang
Bằng Lăng tím ngỡ ngàng khoe áo mới
Đàn chim nhỏ trên cành cây hồ hởi
Hót líu lo như tiếng trẻ nô đùa
Kỉ niệm nào còn đây sắc hoa Mua
Bao ký ức lại ùa về anh nhỉ
Hãy giữ lại những điều em chân quý
Dẫu có xa chẳng khổ luỵ tâm hồn
Nhớ anh nhiều nhớ ánh mắt nụ hôn
Trái tim nhỏ luôn bồn chồn thao thức
Có đôi lúc muốn quên đi buồn bực
Cho nhẹ lòng chẳng bức xúc anh ơi
Con đường xưa mang kỉ niệm một thời
Cùng dong duổi những nơi ta đã đến
Chẳng có lẽ một ngày kia lỗi hẹn
Xa nhau rồi em đành nén niềm riêng .
Vọng
(Trúc Hàn)
Muôn ngàn cách biệt những xót xa
Ước mộng cùng nhau thỏa nguyện mà
Nghĩa nặng bao mùa say dáng liễu
Tình tràn mấy thuở lộng hồn hoa
Cung vàng mãi đượm hương ngời trải
Gót ngọc hoài say sắc điệp hòa
Viễn xứ ôm sầu vương vấn quyện
Mong chờ khắc khoải buổi hoàn ca.
Vậy là trong bài viết vừa rồi, chúng mình đã chia sẻ đến bạn tập thơ ngắn nhớ người yêu sâu sắc và cảm động nhất. Nếu cũng đang nhớ người yêu nơi phương xa đến da diết nhưng chưa biết làm sao để bày tỏ, hãy để những bài thơ ngắn nhớ người yêu trong bài viết này thay bạn lên tiếng nhé. Cuối cùng, cảm ơn bạn đã đọc đến đây. Thân ái!
- Xem thêm: [NGỌT NGÀO] 123+ Lời chúc vợ yêu buổi sáng tình cảm nhất