Thơ tiễn biệt ông bà chân thành và cảm động nhất, thơ tiễn biệt ông bà khiến ai cũng phải rưng rưng, thơ tiễn ông bà trong niềm thương nhớ khôn nguôi.
Không một lời nào có thể diễn tả được nỗi đau khi phải lìa xa ông bà. Thế là từ nay, ông bà sẽ chỉ còn xuất hiện trong những giấc mơ mà thôi. Chùm thơ tiễn biệt ông bà chan chứa nước mắt trong bài viết này từng làm biết bao trái tim thổn thức khôn nguôi. Mỗi vần thơ lại như một niềm đau đớn cứa vào da vào thịt, biết bao giờ mới nguôi ngoai…
Thơ tiễn biệt ông bà chân thành và cảm động nhất
Không chỉ là lời cuối nói với người đã khuất, chùm thơ tiễn biệt ông bà vô cùng chân thành và cảm động dưới đây còn là lời nhắc nhở mỗi chúng ta hãy yêu thương và quan tâm những người thân yêu thật nhiều khi họ vẫn còn bên ta. Ông bà là người dành biết bao tình cảm cho cháu từ nhỏ đến lớn, để giờ đây thiếu vắng người, lòng cháu hụt hẫng biết bao.
Chuyện kể của bà
Những buổi chiều mùa đông, trên sân nhỏ
Lũ chúng tôi háo hức cả một đoàn
Nhởn nhơ trên tuyết, trên đồi nhỏ
Hướng về nhà rảo bước lang thang.
Khi xe trượt tuyết chúng tôi đã chán
Chúng tôi ngồi vào ngay ngắn hai hàng
Cùng lắng nghe bà ngoại tôi kể chuyện
Câu chuyện kể về chàng ngốc Ivan.
Chúng tôi ngồi nghe, dường như nín thở
Còn thời gian cũng gần quá nửa đêm.
Chúng tôi giả vờ không nghe gì cả
Nếu mẹ kêu đã đến lúc đi nằm.
Chuyện đã hết rồi. Đến lúc đi ngủ…
Nhưng làm sao còn ngủ được bây giờ?
Chúng tôi nhìn khắp xung quanh, bốn phía
Rồi lại bắt đầu nằng nặc đòi bà.
Còn bà nói e dè, không dứt khoát
“Chẳng lẽ ngồi nghe đến sáng hay sao?”
Vâng, chúng cháu xin bà cứ mặc
Bà kể đi, bà cứ kể đi nào.
Lời ru cho cháu
Lời ru tự ở nơi xa
Ngủ được không cháu lời bà gió đưa
Sài Gòn lạc mất lối trưa
Lời ru qua nắng có vừa giấc không
À ơi qua bao dòng sông
Thấm cơn mát đẫm mênh mông cánh cò
Ngọt ngào chắt đắng âu lo
Nhớ thương gói lại dành cho ngày về
Lời ru qua cả giấc hè
Mượn giời mây trắng mà che ru hời.
Nhớ nhé
(Hoàng Hiện)
Ông bà chỉ huấn chẳng sai đâu
Chữ thức ngàn năm dẫn vạn đầu
Hãy dõi đường qua chừa cửa trước
Nên dòm lối lại tránh thềm sau
Lời trơ trẽn dụng, đời nhem nẫu
Tiếng sỗ sàng khoe, phận ố nhàu
Đạo kém người khinh thời dạ tủi
Tâm hèn kẻ miệt buổi hồn đau.
Bà tôi
Bà tôi váy đụp áo thâm
Nón mê bà đội quanh năm ngoài đồng
Như con cò trắng ven sông
Hai vai gánh nặng lo chồng nuôi con
Đường làng mòn vẹt gót son
Ước mong con cháu vẹn tròn giấc mơ…
Yêu bà từ thuở ấu thơ
Những ngày xưa ấy bây giờ đã qua
Khi Cha chinh chiến miền xa
Mẹ đi làm vắng ở nhà bà chăm
Cháu đi học lúc lên năm
Thương cháu bé bỏng đêm nằm bà ru…
Giờ bà yên giấc ngàn thu
Hồn bà trong cõi phiêu du vô thường
Thắp dâng bà một nén hương
Mà lòng cháu cứ rưng rưng nhớ bà.
Chơi cùng cháu
Cháu chạy tung tăng trong nắng hanh
Gió xuân ru mầm lá hiền lành
Ông ngồi trông cháu trông trời đất
Xao xuyến ngần xanh trên mạ xanh
Cháu biến ông thành con ngựa cưỡi
Ông thành tên lửa cháu giang bay
Túm tóc ông reo bừng cả má
Lại bắt ông làm ông rượu say
Ông giả làm say lăn xuống đất
Ngừng chơi, cháu chạy đến nâng ông
Ông hé mắt nhìn, không muốn dậy
Tình cháu làm say quá rượu nồng.
Ru cháu
(Minh Tuấn)
Ầu ơ… cánh võng chao nghiêng
Lời ru đưa cháu tới miền trăng mơ
Con cò con vạc mong chờ
Về đây chung dệt câu thơ ân cần.
Cháu cười như nụ hoa xuân
Ông bà ngắm nghía bao lần xôn xang
Cháu là bạc ,Cháu là vàng
Giống cha giống mẹ trong ngàn đắm say .
Ông bà theo cháu ngủ ngày
Tay ôm miệng hát ,giọng bay tiếng lòng
Gió cười gieo cánh tuyết đông
Giáng sinh mặc giá, trong phòng ấm nôi.
Cháu như hoa dưới mặt trời
Lời ru như gió nhẹ rơi vỗ về
Ầu ơ …Xen tiếng oe oe
Bi bô nói nghịu theo bè …Trẻ thơ.
Tiếng ru như nước tràn bờ
Nhà vui thêm tiếng ,giấc mơ thêm người
Ông bà cười nụ thắm tươi
Mỗi lần ru cháu như người trên mây .
Thơ tiễn biệt ông bà khiến ai cũng phải rưng rưng
Đời quả đúng là khó đoán định, ta không biết được những người thân yêu ngày mai sẽ ra sao. Nghe tin ông bà đi xa mà lòng cháu đau đớn không gì tả xiết. Biết lấy gì để bù đắp cho khoảng trống trong lòng khi giờ đây cháu đã mất đi tình yêu thương của ông bà rồi… Xin kính dâng những vần thơ tiễn biệt ông bà như một lời từ biệt.
Quê ngoại
Quê ngoại có bà ngoại tôi
làng nằm bên bờ sông cổ
con sông cũng lắm ưu phiền
ba năm ba lần đê vỡ
Quê ngoại có nghề nấu kẹo
kẹo mầm thơm suốt mùa đông
bà tôi đã từng gồng gánh
kẹo quê đi bán trăm miền
Bà ơi, áo nâu sờn bạc
bà ơi, cái nón gãy vành…
bên sông mẹ con đứng ngóng
đò nan sóng vỗ đăm đăm…
Thôi đã khuất rồi, quê ngoại
bà tôi một nắm mộ gầy
quê ngoại thêm xa từ đấy
mẹ tôi nước mắt vào trong
Lạy trời, đường đất đừng trơn
lạy trời, nắng thôi trút lửa
cho mẹ về ngóng bên sông
cho con bớt buồn quê ngoại.
Ngoại yêu
(Hương Hà)
Đời ngoại năm nắng mười mưa
Công ơn của ngoại con chưa đáp đền
Tình yêu thương ngoại vững bền
Cho con ký ức xây nền tương lai.
Ông bà ngoại
(Donna Mai Hồng Thu)
Thôi thế từ đây đã mất rồi
Ông Bà yêu kính của lòng tôi
Từ đây tất cả là dĩ vãng
Số kiếp lạc loài tôi vẫn mang
Thôi nhé từ đây còn đâu nữa
Tình thân mái ấm thủa còn thơ
Đời trôi sao nỡ mang đi mất
Tình thân quý nhất của đời tôi
Thôi nhé từ đây hết dịp mong
Về thăm cùng ngoại hóng Xuân sau
Lòng tôi như nghẹn bao buồn tủi
Ngoại ở suối vàng ngoại có vui?
Thôi thế từ đây đã chôn vùi
Hình hài yêu dấu ngoại của tôi
Tình thân như đã vào cát bụi
Chẳng khóc mà sao vẫn ngậm ngùi
Tôi muốn gào to, khóc thật to
Mong sao Chúa thấu nỗi lòng lo
Mong sao ngoại được yên giấc ngủ
Quên cõi trần ai rũ bụi trần.
Ngày tháng năm: xưa xưa lắm.
Ngoại ơi
(Bảo Châu)
Tháng năm vất vả sớm chiều nắng mưa…
Miếng cơm nhường cháu, mặn mòi cá dưa…
Cháo rau nuôi cháu lớn dần yêu thương…
Yêu thương còn đến bây giờ Ngoại ơi…
Vui cùng con cháu hôm nay ơn Người !
Bâng khuâng… thoáng bóng Ngoại cười
Yêu thương cùng Mẹ trên trời tiêu dao ?
Ngỡ trong mơ… tưởng ngày nào
Ngoại cùng con cháu vui sao một nhà ?
Bà ngoại
Tiếng kèn đưa tiễn não nề
Dòng người nước mắt tái tê trong lòng.
Một đời bà ngoại long đong
Trở về với đất chưa xong nỗi nhà.
Nhớ những năm ấy đường xa
Đồi rừng heo hút mình bà lo toan
Chờ chồng lòng dạ héo hon
Nuôi con gồng gánh đến mòn hai vai.
Những ngày kháng chiến, chạy Tây
Xóm làng giặc đốt, nhà đầy tro than.
Dựng lều tạm, giặc lại càn
Nếp tranh mái cọ tan hoang mấy lần.
Khó khăn bà chẳng ngại ngần
Những đêm hỏa tuyến mong gần chồng xa.
Hòa bình trở lại quê nhà
Bà quen với việc nông gia thường ngày.
Để chồng có chút rảnh tay
Lo việc tập thể, bà gầy đêm trăng
Những ngày gió rét căm căm
Ruộng xanh mạ mới dây giăng thẳng hàng.
Bà sống hòa thuận xóm làng
Nghĩa tình sau trước, mùa màng đổi công.
Đời bà như một dòng sông
Qua ghềnh thác núi về đồng bằng xanh.
Cháu về quê ngoại
(Nguyễn Văn Thái)
Cháu về – đầy tháng ngoại chăm
Bon bon quê ngoại xa xăm dặm đường
Cháu về trọn nghĩa yêu thương
Tháng – sinh về ngoại lẽ thường phải không …
Bố còn lo trọn việc công
Nơi xa gọi điện, nóng lòng thăm con
Ông bà chăm chút ngoại son
Lớn nhanh cháu nhé, vẹn tròn tình yêu
Thương yêu âu yếm sớm chiều
Gian nhà đầy ắp tình yêu con người.
Ngoại ơi!
(Phi Nga)
Cháu yêu Bà lắm Ngoại ơi !
Cháu mong Bà khoẻ, yêu đời tươi vui.
Ngoại như tia nắng mặt trời
Sẽ chia ánh sáng, rạng ngời Cháu Con.
Đời Ngoại như dốc núi non,
Để cho Con Cháu, lon ton học cùng.
Ngoại là đồi núi ngàn trùng,
Thân cây cổ thụ, ôm cùng Cháu Con.
Ngoại như Biển cả mênh mông,
Tắm mát tất cả, tấm lòng Cháu Con.
Hòn đá nước chảy sẽ mòn,
Tình thương Ngoại tặng, Cháu Con mãi còn.
Trăm năm tuổi Ngoại đã tròn,
Con Ngoại cả tá, nếp lòn cân nhau.
Cháu, chắt, chút, chít cả đoàn,
Buồn, vui quy tụ tập đoàn tươi vui.
Cảm ơn có Ngoại trên đời,
Đã sinh được Mẹ, sinh thời Cháu, Con.
Thương Ngoại nhiều tuổi héo mòn,
Cầu Trời Ngoại khoẻ, Cháu Con vui mừng.
Bà ngoại tôi
Tôi nhớ mãi : Bóng hình của Ngoại !
Người dưỡng nuôi, khuyên dạy đời tôi
Tôi là đứa trẻ mồ côi
Mẹ tôi “vắng số”, khi tôi chào đời
Cha buồn quá! Xa rời thôn xóm !
Để lại tôi, hôm sớm bên Bà
Đời tôi mất mẹ, lìa cha
Chỉ còn Bà Ngoại, mặn mà thương yêu
Dù cuộc sống, hẩm hiu gian khổ
Ngoại vẫn luôn, dạy dỗ đủ điều
Lòng tôi không thấy quạnh hiu
Nhờ vòng tay ấm, nâng niu của Bà
Tôi khôn lớn, Ngoại già đã “mất”
Khiến lòng tôi, se thắt quặn đau
Dây trầu cùng với hàng cau
Gục đầu đưa tiễn, vẫy chào Ngoại “đi”
Tôi luôn nhớ ! Khắc ghi lời Ngoại !
Sống làm sao, khỏi phải thẹn lòng
“Cái vòng danh lợi cong cong,
Kẻ hòng ra khỏi, người mong bước vào.”
Ngày thành đạt ! Tôi mau trở lại !
Viếng Ngoại tôi, cùng mái nhà tranh
Ngồi bên nấm mộ cỏ xanh
Lòng luôn hồi tưởng, lẫn quanh đời mình
Ngoại có biết ! Ân tình của Ngoại !
Suốt đời con, mãi mãi không quên
Nguyện cầu khấn vái ơn trên
Đưa hồn của Ngoại, được lên Thiên Đàng.
Thơ tiễn biệt ông bà trong niềm thương nhớ khôn nguôi
Chùm thơ tiễn biệt ông bà dưới đây được viết bởi tình yêu thương, nỗi nhớ, nỗi ân hận của những người cháu đối với một phần thế giới của mình. Vậy nên các bạn ơi, nếu các bạn vẫn đang may mắn khi có ông bà ở bên, hãy yêu thương họ thật nhiều nhé.
1. Bà ngoại
Tiếng kèn đưa tiễn não nề
Dòng người nước mắt tái tê trong lòng.
Một đời bà ngoại long đong
Trở về với đất chưa xong nỗi nhà.
Nhớ những năm ấy đường xa
Đồi rừng heo hút mình bà lo toan
Chờ chồng lòng dạ héo hon
Nuôi con gồng gánh đến mòn hai vai.
Những ngày kháng chiến, chạy Tây
Xóm làng giặc đốt, nhà đầy tro than.
Dựng lều tạm, giặc lại càn
Nếp tranh mái cọ tan hoang mấy lần.
Khó khăn bà chẳng ngại ngần
Những đêm hỏa tuyến mong gần chồng xa.
Hòa bình trở lại quê nhà
Bà quen với việc nông gia thường ngày.
Để chồng có chút rảnh tay
Lo việc tập thể, bà gầy đêm trăng
Những ngày gió rét căm căm
Ruộng xanh mạ mới dây giăng thẳng hàng.
Bà sống hòa thuận xóm làng
Nghĩa tình sau trước, mùa màng đổi công.
Đời bà như một dòng sông
Qua ghềnh thác núi về đồng bằng xanh.
2. Chơi cùng cháu
Cháu chạy tung tăng trong nắng hanh
Gió xuân ru mầm lá hiền lành
Ông ngồi trông cháu trông trời đất
Xao xuyến ngần xanh trên mạ xanh
Cháu biến ông thành con ngựa cưỡi
Ông thành tên lửa cháu giang bay
Túm tóc ông reo bừng cả má
Lại bắt ông làm ông rượu say
Ông giả làm say lăn xuống đất
Ngừng chơi, cháu chạy đến nâng ông
Ông hé mắt nhìn, không muốn dậy
Tình cháu làm say quá rượu nồng.
3. Ru cháu (Minh Tuấn)
Ầu ơ… cánh võng chao nghiêng
Lời ru đưa cháu tới miền trăng mơ
Con cò con vạc mong chờ
Về đây chung dệt câu thơ ân cần.
Cháu cười như nụ hoa xuân
Ông bà ngắm nghía bao lần xôn xang
Cháu là bạc ,Cháu là vàng
Giống cha giống mẹ trong ngàn đắm say .
Ông bà theo cháu ngủ ngày
Tay ôm miệng hát ,giọng bay tiếng lòng
Gió cười gieo cánh tuyết đông
Giáng sinh mặc giá, trong phòng ấm nôi.
Cháu như hoa dưới mặt trời
Lời ru như gió nhẹ rơi vỗ về
Ầu ơ …Xen tiếng oe oe
Bi bô nói nghịu theo bè …Trẻ thơ.
Tiếng ru như nước tràn bờ
Nhà vui thêm tiếng ,giấc mơ thêm người
Ông bà cười nụ thắm tươi
Mỗi lần ru cháu như người trên mây .
4. Ông nội của tôi (Dũng Bùi)
Nhớ hoài ! nhớ mãi Nội ơi !
Nhớ cây gậy gỗ,nhớ đời còn đây
Tóc sương muối bạc giờ này
Đầu con Nội gõ, còn đây nhớ hoài ….!!
5. Các cháu về quê (Nguyễn Văn Thái)
Mượn mùa phượng vĩ đỏ hoa
Cháu về vui với ông bà chốn quê
Mỗi năm một dịp cháu về
Ông bà vui, bớt tái tê cảnh già
Những ngày xưa … cứ đi xa
Chỉ mong có chút tình quà đó thôi
Chắt chiu cũng đủ tiêu rồi
Băn khoăn cái sợ mất nơi cội nguồn
Cháu về vui cả làng thôn
Khoe màu sắc thắm, thơm hương vườn mình
Cháu ông, xin chớ vô tình
Nên thành điệp khúc, vẹn tình quê hương.
6. Cháu về quê ngoại (Nguyễn Văn Thái)
Cháu về – đầy tháng ngoại chăm
Bon bon quê ngoại xa xăm dặm đường
Cháu về trọn nghĩa yêu thương
Tháng – sinh về ngoại lẽ thường phải không …
Bố còn lo trọn việc công
Nơi xa gọi điện, nóng lòng thăm con
Ông bà chăm chút ngoại son
Lớn nhanh cháu nhé, vẹn tròn tình yêu
Thương yêu âu yếm sớm chiều
Gian nhà đầy ắp tình yêu con người.
7. Nhớ nhé (Hoàng Hiện)
Ông bà chỉ huấn chẳng sai đâu
Chữ thức ngàn năm dẫn vạn đầu
Hãy dõi đường qua chừa cửa trước
Nên dòm lối lại tránh thềm sau
Lời trơ trẽn dụng, đời nhem nẫu
Tiếng sỗ sàng khoe, phận ố nhàu
Đạo kém người khinh thời dạ tủi
Tâm hèn kẻ miệt buổi hồn đau.
8. Bà tôi
Bà tôi váy đụp áo thâm
Nón mê bà đội quanh năm ngoài đồng
Như con cò trắng ven sông
Hai vai gánh nặng lo chồng nuôi con
Đường làng mòn vẹt gót son
Ước mong con cháu vẹn tròn giấc mơ…
Yêu bà từ thuở ấu thơ
Những ngày xưa ấy bây giờ đã qua
Khi Cha chinh chiến miền xa
Mẹ đi làm vắng ở nhà bà chăm
Cháu đi học lúc lên năm
Thương cháu bé bỏng đêm nằm bà ru…
Giờ bà yên giấc ngàn thu
Hồn bà trong cõi phiêu du vô thường
Thắp dâng bà một nén hương
Mà lòng cháu cứ rưng rưng nhớ bà.
9. Ngoại ơi! (Phi Nga)
Cháu yêu Bà lắm Ngoại ơi !
Cháu mong Bà khoẻ, yêu đời tươi vui.
Ngoại như tia nắng mặt trời
Sẽ chia ánh sáng, rạng ngời Cháu Con.
Đời Ngoại như dốc núi non,
Để cho Con Cháu, lon ton học cùng.
Ngoại là đồi núi ngàn trùng,
Thân cây cổ thụ, ôm cùng Cháu Con.
Ngoại như Biển cả mênh mông,
Tắm mát tất cả, tấm lòng Cháu Con.
Hòn đá nước chảy sẽ mòn,
Tình thương Ngoại tặng, Cháu Con mãi còn.
Trăm năm tuổi Ngoại đã tròn,
Con Ngoại cả tá, nếp lòn cân nhau.
Cháu, chắt, chút, chít cả đoàn,
Buồn, vui quy tụ tập đoàn tươi vui.
Cảm ơn có Ngoại trên đời,
Đã sinh được Mẹ, sinh thời Cháu, Con.
Thương Ngoại nhiều tuổi héo mòn,
Cầu Trời Ngoại khoẻ, Cháu Con vui mừng.
Vậy là trong bài viết vừa rồi, chúng mình đã chia sẻ đến bạn trọn bộ những bài thơ tiễn biệt ông bà sâu lắng và cảm động nhất. Không biết rằng bạn có cảm nhận được những niềm đau đớn và tiếc thương trong từng vần thơ? Có lẽ điều ấy còn phụ thuộc vào cảm xúc của mỗi người. Cuối cùng, cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đọc bài viết. Thân ái!
- Xem thêm: [TỔNG HỢP] 99+ Bài thơ hay về người phụ nữ mạnh mẽ thời hiện đại