[SƯU TẦM] 50+ Bài thơ buồn một mình rung động triệu trái tim

Thơ buồn một mình lấy đi nhiều nước mắt nhất, thơ buồn một mình ngắn ấn tượng nhất, thơ buồn nhiều ý nghĩa, thơ buồn lang thang nơi góc quen.

Người ta nói rằng buồn nhất không phải là khi bên cạnh không có ai, mà là dù bên cạnh có rất nhiều người nhưng không ai hiểu mình. Đã là con người đâu ai tránh khỏi những giai đoạn bản thân cảm thấy đơn độc, ngỡ rằng không đủ sức để tiếp tục bước đi. Tuyển tập thơ buồn một mình dưới đây chính là lời tâm sự được viết ra trong những dòng cảm xúc như thế, mời các bạn cùng thưởng thức!

Thơ buồn một mình lấy đi nhiều nước mắt nhất

Từ lâu tuyển tập thơ buồn một mình đã trở thành điểm đến quen thuộc của những tâm hồn cô đơn và chông chênh giữa đời. Mỗi vần thơ lại như một cái khoác vai dịu dàng, an ủi một tâm hồn mệt mỏi. Cuộc đời là vậy đó bạn, có vui ắt phải có buồn. Tin rằng chỉ cần bạn còn niềm tin vào bản thân và cuộc sống, tương lai hạnh phúc nhất định sẽ đến với bạn.

Không Gia Đình

Không gia đình buồn lắm ai ơi

Cả đời vất vưởng cứ chơi vơi

Lúc đau lúc ốm nào ai ngó

Đau đáu lo âu chẳng thảnh thơi

Không gia đình nghĩ tủi lắm à

Người ta có chốn để về nhà

Vui buồn người thân còn chia sẻ

Rôm rả chuyện gần tới chuyện xa

Không gia đình bất hạnh lắm thay

Cô đơn thui thủi chẳng ai hay

Nếp nhà sao cứ im như thóc

Chẳng có tiếng cười , tiếng vỗ tay

Thế mà ngày nay nghĩ cũng kỳ

Nhà nhà khi đã có ti vi

Nghĩa tình làng xóm coi như mất

Xóm trên làng dưới chẳng ai đi

Điện thoại Thông minh lại ra đời

Mỗi người một góc để ngồi chơi

Chẳng ai nói chuyện , chẳng đi lại

Mủm mỉm một mình chẳng chịu ngơi

Người lớn không chơi với trẻ con

Để cho em bé sống mỏi mòn

Tự kỷ sinh ra là cái chắc

Cuộc đời là cả sự héo hon

Thôi thôi ta hãy tỉnh lại thôi

Gia đình quan trọng nhất trên đời

Cái nôi nuôi dưỡng tạo nhân cách

Lấy lại tình thân đã xa dời

Kiếp Nhà Nghèo

Tôi sinh ra trong gia đình nghèo khó

Rồi lớn lên với cuộc sống cơ hàn

Nên tôi quý những thứ tôi đang có

Biết làm gì lúc sóng gió gian nan?

Cha mẹ tôi là nông dân lam lũ

Tấm lưng gầy chẳng kịp ráo mồ hôi

Nhưng tô ko cúi đầu hay tủi hổ

Bởi riêng tôi họ đẹp nhất trên đời

Bạn chưa từng ăn khoai lang trừ bữa

Cũng chưa từng uống nước lã cầm hơi

Thì sao bạn biết quý từng hạt lúa

Mẹ cùng cha gom nhặt cả một thời

Nếu còn sống bằng đồng tiền của mẹ

Vẫn ngửa tay xin cha lúc đi chơi

Thì bạn ạ ! đừng vô tình cười nhạo

Khi gặp ai nghèo khó ở trong đời…

Ước Mơ Trẻ Thơ

Gia đình có cũng như không

Mẹ con xa cách vợ chồng bỏ nhau

Mới nghe câu chuyện mà rầu

Bốn năm ròng rã tìm đâu mẹ hiền

Cha thì đi vắng triền miên

Chỉ ông bà nội kề bên bốn mùa

Tội cho con trẻ ngây thơ

Ước ao có đủ sớm trưa cả nhà

Ngó sang bè bạn gần xa

Ai ai cũng vậy mẹ cha cận kề

Bỗng dưng nước mắt tràn trề

Sinh thành dưỡng dục có nghe thấy gì

Thơ Về Gia Đình

Chỉ cần một nơi về mãi nhớ,

Bước chân vào…cửa mở đón chào…!

GIA ĐÌNH luôn chứa ngọt ngào,

Mâm cơm nghi ngút …chứa bao ân tình!

Ta chỉ có GIA ĐÌNH mỗi một,

Nơi sẳn sàng chứa cốt nhục mình.

Luôn là bệ phóng quang vinh,

Giúp ta xây dựng bước trình tương lai…!

Khi ta gặp bước dài gian khó…!

Về GIA ĐÌNH sẽ có niềm vui!

Yêu thương sẽ giúp đẩy lùi…

Bao nhiêu đỗ vở dập vùi giảm đau !

Khi tim nhỏ rối nhàu tình khổ,

Hãy nhớ về bến đổ GIA ĐÌNH.

Hãy ghi nhớ mẹ cha sinh…

Hãy trân quý công trình dưỡng nhi !

Ta thấy đó…xuân thì thay đổi,

Bốn mùa qua tiếp nối phút giây.

Đông Tây Nam Bắc đổi thay,

GIA ĐÌNH vẫn cứ đêm ngày đợi con

Ngẫm

Tôi đã lớn cũng từ căn bếp

Để giờ đây ngồi xếp vần thơ

Đi xa vẫn mãi ngóng chờ

Nơi tôi hằng ủ giấc mơ đời mình

Tôi biết rõ gia đình nghèo khó

Bởi quê nghèo chỉ có ruộng thôi

Quanh năm lưng bán cho trời

Mặt kia cúi đất cả đời chẳng hơn

Từ cuộc sống tôi hờn cái khổ

Cố đi lên bằng nổ lực thân

Tuổi thơ vốn đã chuyên cần

Dù cho vất vả chẳng than một lời

Nhìn rạng rỡ nụ cười ai biết

Tôi trải qua mải miết gió sương

Những hôm thức trắng đêm trường

Mắt nâu trũng lại má hường kém xinh

Nhưng ngẫm lại đời mình là sướng

Bởi so bì số hưởng hơn ai

Ngoài kia nhiều lắm cảnh dài

Cơm ăn chưa đủ ngày mai thế nào?

Vượt Lên Số Phận

Con người sống trên chốn hồng trần

Số kiếp ông trời đã định phân

Vui, buồn, bất hạnh hay may mắn

Người quá giàu sang,kẻ thiếu phần

Người khổ biết vượt qua số phận

Ăn ở hiền lành,khỏe tấm thân

Nếu muốn bản thân không lận đận

Cố gắng đừng gieo chuyện nợ nần

Khi quá túng cùng,đừng nghĩ quẫn

Rồi vướng vào những chuyện bất nhân

Lao động cần cù ta kiên nhẫn

Một ngày sẽ thoát được khó khăn

Còn khi giàu phải có lòng nhân

Giúp kẻ sa cơ,kẻ cơ bần

Răng mình,luôn có lòng trắc ẩn

Giúp người là tự giúp bản thân

Cao xanh đã định rất công bằng

Làm người phải phân biệt giả chân

Con người đạo đức luôn chiến thắng

Thoát khỏi u mê,hết nhọc nhằn

Hãy Thương

Ai mà không có mẹ cha

Ai mà không biết ở nhà có con

Vậy mà đôi lúc vẫn quên

Tiền tiêu xả láng …là quyền của ta

Khi đó lại thấy ở nhà

Mẹ phải lọ mọ …lân la ngoài đường

Con thì cũng rất đáng thương

Học hành bập bõm…tìm đường mưu sinh

Bớt tiêu đi mất chục nghìn

Mẹ và con cái…gió sương làm gì

Ai ơi hãy nghĩ lại đi

Giúp mẹ những gì thì hãy giúp ngay

Thơ tình buồn viết gửi em

Tâm tình này anh viết gửi cho em

Để viết tiếp bài thơ còn dang dở

Hay là kết thúc cuộc tình đã lỡ

Đánh mất rồi một nửa hồn thương đau

Anh và em hai nẻo bỗng ngược chiều

Như câu thơ ghép vần không hòa điệu

Nỗi đau kia người vô tình không hiểu

Hay giả vờ cho lạc nhịp tim yêu

Nếu một ngày anh sẽ chẳng còn yêu

Anh tìm quên một chiều xưa nhạt nắng

Và những đêm chập chờn anh thức trắng

Nỗi tương tư phủ lối bóng trăng mờ

Nếu một ngày anh thôi chẳng đợi chờ

Nỗi nhớ kia cũng không còn trỗi dậy

Anh cứ mong về một điều mãi mãi

Đâu có ngờ cũng ngang trái đổi thay

Nếu một ngày anh thật sự buông tay

Một bàn tay dường như chưa từng nắm

Một bàn tay anh biết rằng rất ấm

Dẫu chưa lần may mắn được nâng niu

Nếu một ngày anh cảm thấy buồn thiu

Vì ai kia vừa mới gặp ban chiều

“Không phải em” nỗi đau xưa xoa dịu

Là cuộc đời anh lại có tình yêu.

Lời cuối cho anh

Nói thế nào cũng khiến trái tim đau

Thôi cứ thế chia tay nhau lặng lẽ

Kỷ niệm xưa hãy quên đi người nhé

Yêu thương nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai

Tình đôi mình chẳng thể có ngày mai

Mong gì nữa chuyện tương lai hạnh phúc

Nói thế nào cũng không sao thuyết phục

Tranh luận rồi lại ấm ức được thua

Cắt nghĩa thế nào cũng nhận lấy xót chua

Tổn thương nhau liệu có vừa tâm ý

Trót vấn vương đừng làm nhau khó nghĩ

Nhận được gì hay cũng chỉ đắng cay?

Chẳng còn gì thôi cứ thế chia tay

Thứ hạnh phúc đi vay thì nên trả

Kể từ đây mình thành người xa lạ

Bước ngược đường nên hóa những người dưng!

Đắp mộ cuộc tình

Hôm nay là ngày giỗ cuộc tình mình

Anh về thăm nấm mồ chôn kỷ niệm

Con đường yêu vẫn ngập tràn hoa tím

Chợt bâng khuâng khơi dậy chuyện của lòng…

Ở nơi ấy em hạnh phúc lắm không

Có còn nhớ ngày này chiều năm cũ

Mình hẹn hò dưới hàng cây lá đổ

Nói muôn đời yêu mãi có nhau thôi…

Định mệnh không cho hai đứa thành đôi

Mình chia tay một chiều mưa tầm tã

Rồi em đi về phương trời xứ lạ

Anh héo sầu như chiếc lá cô đơn…

Em ra đi mang nửa mảnh tâm hồn

Anh ở lại một nửa hồn tan vỡ

Trách Cao Xanh không cho mình duyên nợ

Lụy trần ai gieo cảnh thế nhân sầu…

Em có nhớ ngày giỗ cuộc tình nhau

Thắp tâm nhang khơi lệ lòng giây phút

Rồi ca bài ngày xưa ta vẫn hát

Để gọi về tiễn biệt thứ đã qua…

Thơ buồn một mình ngắn ấn tượng nhất

Những bài thơ buồn một mình dưới đây chắc chắn sẽ khiến bạn vô cùng ấn tượng bởi những cảm xúc mà chúng mang lại. Bạn hãy chầm chậm đọc và cảm nhận nhé, và đừng quên mở lòng mình rộng mở bởi có thể bạn sẽ tìm thấy sự đồng cảm lớn lao trong những vần thơ này đấy.

Tình buồn

Ừ thì hai tiếng chia tay

Từ nay lỗi mộng chia hai lối về

Cung trăng đó ta nguyện thề

Mà nay kỷ niệm tràn về cõi thu

Thâu đêm khói cảnh sương mù

Tình là ảo ảnh phù du phím đàn

Tình sầu tình bước lang thang

Ve sầu ve khóc dỡ dang tình buồn

Thôi đành cắt đứt dây chuông

Thôi không vương vấn tình muôn kiếp sầu

Chia xa

Đêm nay mượn rượu để say

Quên bao kỉ niệm chia tay người tình

Vùi chôn đi một bóng hình

Bao năm đeo đẵng làm mình khổ đau

Tim yêu dù phải nát nhàu

Người ơi gạt lệ quên sầu ra đi

Bùi ngùi giây phút biệt ly

Bởi không duyên nợ thôi thì chia xa

Và như thế em ra đi

Và như thế em ra đi thầm lặng

Cuối cuộc tình chẳng câu nói chia phôi

Em ra đi bẻ gãy nửa nụ cười

Trái tim tôi cũng héo sầu một nửa…

Bao ngày qua những buồn vui hai đứa

Chẳng thể nào níu giữ bước chân em

Vậy em đi chúc cuộc sống êm đềm

Sẽ thơ mộng như điều em mơ ước…

Tôi tập quên thứ tình không có được

Và yêu thương như gió thoảng xa vời

Nén thật sâu vào quá khứ chôn vùi

Lau nước mắt cho nụ cười sống lại…

Kể từ đây đến muôn đời mãi mãi

Đừng bao giờ tìm lại dấu yêu xưa

Ngày em đi đau khổ đã dư thừa

Tim chết rồi buông tay đừng nuối tiếc…

Mai đôi mình phương trời xa cách biệt

Lần cuối cùng tha thiết gọi tên nhau

Xin đôi mắt đừng trút lệ gieo sầu

Làm yếu lòng người đi thêm day dứt…

Mang cuộc đời ra đổi trao được mất

Ta còn gì ngoài hai chữ đau thương

Khi tình yêu đến đoạn cuối con đường

Trước sau gì cũng chia hai ngã rẽ…

Gần bên nhau nhưng chẳng còn vui vẻ

Trong lòng nhìn về hai hướng xa xôi

Nhịp con tim chẳng hòa quyện nữa rồi

Thì chấp nhận đành thôi không níu kéo.

Vĩnh biệt tình yêu

Giấc mơ hồng giờ tan vỡ còn đâu

Anh với em chia hai đầu nỗi nhớ

Trời se duyên còn quên ban chữ nợ

Nên đôi ta đành dang dở cuộc tình

Lạc mất nhau đâu phải lỗi do mình

Ngày biệt ly mình lặng thinh không nói

Bởi tiếc thương ngày vui tan quá vội

Nên con tim cứ mang nỗi u sầu

Chúc em tìm được hạnh phúc mai sau

Chóng quên mau chuyện tình buồn một thuở

Đường tương lai ngập tràn hoa đua nở

Kỷ niệm nào em cứ ngỡ chiêm bao

Lỡ kiếp này xin hẹn lại kiếp sau

Mong chúng mình chẳng đau thêm lần nữa

Cũng từ đây con tim này đóng cửa

Bởi đường tình anh chọn lựa là em.

Buông

Bài thơ này em viết gửi cho anh

Là bài thơ với nỗi buồn man mác

Không giận hờn cũng không ai phụ bạc

Chỉ là mình đã đổi khác mà thôi

Khoảng cách hai ta có lẽ quá xa vời

Và suy nghĩ cũng của mỗi người cũng thế

Em chẳng thể cứ dửng dưng mặc kệ

Với những gì mình đã trót vấn vương!

Bởi đôi ta chẳng thể bước chung đường

Cố níu kéo cũng ngàn phương cách trở

Anh có thấu bao điều em lo sợ

Về một ngày ta vĩnh viễn mất nhau ?

Chia tay rồi ai mà chẳng đớn đau

Bởi những lúc khơi sâu miền ký ức

Cả những lúc tái tê nơi lồng ngực

Quặn thắt lòng, buốt nhức nỗi niềm riêng

Tình không còn những trong sáng hồn nhiên

Nên lo lắng phút thần tiên dần tắt

Nên sợ hãi chỉ riêng mình góp nhặt

Mảnh vỡ tình trong hiu hắt đắng cay

Em quyết rồi, đã đến lúc chia tay

Vậy anh nhé, nợ duyên này đã hết

Níu làm chi cho lòng thêm mỏi mệt

Em buông rồi, mình kết thúc thôi anh.

Nhắn Anh

Mình chia tay nhé anh ơi!

Còn gì đâu nữa nói lời phôi pha

Dù cho nước mắt nhạt nhoà

Đắng lòng một khắc nát hoa một lần

Giữ làm chi mối tình câm

Yêu trong đau khổ lỗi lầm đôi ta

Nhớ thương chia nửa phân ra

Đừng đem trách cứ xót xa phận lòng

Bao ngày bao tháng hoài mong

Chỉ thêm gánh nặng đèo bồng trên vai

Con đường phía trước còn dài

Quên thôi anh nhé ngày mai tươi cười

Vấn vương cũ đủ khổ rồi

Đường đời không thể chung đôi đường đời

Níu nhau rách vạt áo thôi

Buông tay tìm cái thảnh thơi anh à!

Chia tay hoàng hôn

Níu kéo làm chi chuốc hận sầu

Tình mình đã nhạt có còn đâu.

Ngày vui; Bậu nói yêu nhiều lắm

Tháng hạn; Qua buồn nhớ lại câu…

Chỉ thắm se duyên ta đượm mãi

Tơ hồng buộc chặt mối tình sâu.

Ai ngờ nỗi nhịp cung đàn tắt

Để tím hoàng hôn rớt xuống cầu.

Thơ buồn một mình nhiều ý nghĩa nhất

Chùm thơ buồn một mình nhiều ý nghĩa dưới đây hiện đang nhận được sự quan tâm vô cùng lớn từ các bạn độc giả trên mạng xã hội. Điều này không có gì khó hiểu bởi từng câu, từng vần thơ trong mỗi bài đều như chạm đến mọi ngóc ngách tâm tư của người đọc, cho họ thấy được lòng mình một cách rõ nét nhất. Nào, không để bạn mất thì giờ nữa, chúng ta cùng khám phá ngay chùm thơ đặc biệt này nhé!

Có Lúc …

Có lúc vẩn vơ ngồi hát

Ngậm ngùi ngày tháng đi qua

Dĩ vãng rớt trong lơ đãng

Nụ hôn ngày cũ nhạt nhòa

Có lúc ngây ngô im lặng

Dõi theo ký ức một thời

Tình yêu hư hao, tan vỡ

Cõi lòng nức nẻ rụng rơi

Có lúc thẫn thờ hiên vắng

Mộng mơ đã cất cánh bay

Tương lai dường như chán nản

Tìm chi giây phút miệt mài

Có lúc âm thầm nhung nhớ

Kỷ niệm chuyện chúng mình thôi

Bỗng dưng tim òa nức nở

Vuột tay ngày cũ qua rồi

Chán Nản

Đời trôi qua nỗi buồn còn lại đó

Chầm chậm dâng như con nước trở về

Biết bao chiều chân lạ bước lê thê

Bỗng chợt thấy đam mê không còn nữa

Cơn bão tuyết chiều đi ngang qua cửa

Trắng ngoài trời, sầu chất chứa trong tôi

Không ngày vui buồn cũng chỉ thế thôi

Thật muốn bước mau qua đời ngắn ngủi

Ước vọng mãi chỉ mang thêm buồn tủi

Ngày như đêm lủi thủi gót chân hoang

Những nơi qua toàn thấy cảnh điêu tàn

Người phụ rẫy kẻ quàng vai áo hận

Nếu đã biết đường tình luôn lận đận

Sao còn yêu còn chấp nhận đau thương?

Để đêm đêm trơ mắt suốt canh trường

Nhìn quanh quẩn ngàn phương tràn bóng tối!

ĐÊM BUỒN PHỐ THỊ

Đêm buồn phố thị ánh đèn xa

Màn sương che lấp ánh trăng ngà

Phố vắng đêm khuya không người lạ

Đêm buồn phố thị … Chỉ mình ta.

Ngồi buồn ngắm cảnh chốn phồn hoa

Màn đêm buông xuống mái hiên nhà

Trái tim… Cô đơn mong người lạ

Có lẽ… Chỉ mình ta …với ta .

BUỒN VẪN BUỒN

Nỗi buồn cố giấu chôn sâu

Xoá đi ký ức buồn đau một thời

Nhưng lòng nặng trĩu người ơi

Nữa đêm thức giấc sầu khơi tìm về.

Nỗi lòng băng giá tái tê

Càng nghĩ càng thấy ê hề thương đau

Cố dìm cho bớt nỗi sầu

Nhưng nào có được, giấu đâu nỗi buồn.

Thơ buồn một mình lang thang nơi góc quen

Còn gì buồn hơn khi một mình lang thang nơi góc quen và nhấm nháp ôn lại từng chút, từng chút những kỷ niệm xưa cũ. Chùm thơ buồn một mình dưới đây được viết bởi cảm xúc hoài niệm một thời hạnh phúc đã qua, mời bạn đọc cùng thưởng thức.

Cuộc Đời Chán Nản

Rượu thấm vào tim sẽ ấm lòng?

Hay càng buốt lạnh giữa trời đông?

Hay là tất cả niềm đau khổ

Sẽ chực trào tuôn nhạt má hồng?

Hãy rót cho tôi chén rượu đầy

Tôi cần phải uống để còn say

Ðể tôi không phải là tôi nữa

Ðừng để cho tôi tỉnh mộng nầy

Tôi muốn quên đi kiếp làm người

Thân tàn ma dại, kẻ tàn hơi

Là tôi, chắc lẽ là tôi đó

Chán nản còn đây giữa đất trời

Chất rượu thấm dần trong trí não

Vô tình đập vỡ chén ly bôi

Quanh tôi trời đất cuồng điên quá

Gục xuống, tai nghe rợn tiếng cười

Cười xong rồi khóc với đê mê

Chập chờn say tỉnh giữa hoang khê

Và trong thế giới vô hình ấy

Hồn bỗng bay xa chẳng muốn về

Những Ngày Chán Nản

Chừng một ngày kia đã đến rồi

Một ngày đất lạnh phủ thân tôi

Một ngày không có còn tôi nữa

Ngày ấy nhân gian có ngậm ngùi?

Một ngày không có nhiều mây trắng

Không có nắng vàng chiếu long lanh

Không có nghĩa là không có cả

Một người, khi xác đã lạnh tanh

Một ngày không có một người qua

Một xác thân khô liệm kính và

Một cỗ quan tài xơ xác lạnh

Một mãnh linh hồn bỗng xót xa

Một ngày nuối tiếc chuyện nhân gian

Ðể thấy bao nhiêu cái phũ phàng

Nhìn quanh chẳng có còn ai nữa

Ngoài cái quan tài lạnh khói nhang

Từ cõi nhân gian quá lạnh lùng

Thì hồn giữ lại cũng như không

Tôi còn lưu luyến làm chi nữa

Hồn hãy tiêu tan xuống mộ cùng

Nụ Cười Tuyệt Vọng

Họ thấy tôi cười tôi vui lắm

Lúc nào cũng nở nụ cười xinh

Nào ai biết được niềm đau khổ

Tôi phải hai vai gánh một mình

Tôi đã bao lần sống cho vui

Và ráng cho môi nở nụ cười

Nhưng đã bao lần tôi thất bại

Vì chẳng bao giờ thấy lệ vơi

Tôi muốn bình minh sẽ chẳng về

Ðêm ngày tăm tối phủ muôn nơi

Từ nay không có bình minh nữa

Ðừng để cho tôi thấy mặt trời

Tôi muốn cho tôi ngủ giấc dài

Không còn thức dậy đón ngày mai

Trần gian vẫn mãi không thay đổi

Vì bớt đi thêm một hình hài

Như trời đã định thì tôi chịu

Kiếp nầy trả hết nợ cho xong

Một mai đất lạnh vùi thân xác

Tôi cũng yên vui dẫu lạnh lùng

Lữ Khách Và Ái Tình

Gió mưa lạnh lẽo, đường bùn lầy

Thăm thẳm phương xa khách tới đây

Khách hãy vào chơi, kìa lửa ấm

Rượu nồng, khách hãy uống cho say

Tôi biết khách đi từ thị thành

Chán đời, khách kiếm bước phiêu linh

Đem ấn công hầu, gươm hào kiệt

Đổi làn nước biếc, áng mây xanh

Lặn suối trèo non khách trải qua

Biết bao nguy hiểm khách xông pha

Hùm thiêng voi dữ trong rừng rậm

Khách uống thê lương dội nắng mưa

Rồi khách đi qua chốn hoang vu

Ngàn năm không một dấu ai qua

Nhiều khi chán nản dừng chân lại

Mắt sáng thương tâm! giọt lệ mờ!

Khách tầng múa giáo chống lại phường

Sống nhờ mũi mác với thanh gươm

Anh hùng, khách đã tầng che chở

Những kẻ cô đơn gặp giữa đường

Khách đã tầng qua thành quách tàn

Lầu vàng điện ngọc của đế vương

Ngàn xưa để lại. Đêm đông lạnh

Gió thổi vì vèo, dế khóc sương

Khách đi… đi mãi…đến hôm nay

Mưa tuôn, gió táp, đường bùn lầy

Khách cố đi, sao còn được nữa?

Xin mời khách hãy tạm vào đây

Tôi, phận sinh ra gái má hồng

Hơn mười thu lẻ mơ màng trông

Khách ở phương trời không thấy đến

Ngày hạ đêm thu thổn thức lòng

Nhiều khi đứng ngắm ánh xuân qua

Rực rỡ hiên ngoài bóng cỏ hoa

Oanh yến dập dìu ong bướm lả

Lòng xuân với cảnh cũng say sưa

Đêm hè tiếng sáo lẳng lơ đưa

Những điệu ân tình ở phía xa

Bỗng thấy sóng lòng dào dạt động

Như ngoài biển thẳm nước mây đưa

Trăng thu vằng vặc gió thu êm

Biết ngỏ cùng ai những nỗi niềm

Thương nhớ hão huyền trong ảo mộng

Tơ lòng muốn gỡ lại càng thêm

Cho đến đêm nay gió lạnh lùng

Đốt lò sưởi ấm đứng mà trông

Khách ở phương xa chồn mỏi gối

Trên đường thế lộ, giữa đêm đông

Khách đến, đêm nay đuốc sáng loà

Lửa hồng ấm áp, khiến hai ta

Chốc sẽ cùng nhau kề gối phượng

Mặc ngoài gió táp với mưa sa

Bên tai, khách sẽ thuật tôi nghe

Những nỗi gian nguy, bước gớm ghê

Những lúc chồn chân lòng chán nản

Những khi lỡ bước dạ ê chề!

Nhưng khoan! khách hãy cứ ngồi chơi

Xin để cho tôi kẻ nét ngài

Chải tóc, tô son và điểm phấn

Muôn phần hoa diễm đượm màu tươi

Vậy là trong bài viết vừa rồi, chúng mình đã chia sẻ đến bạn trọn vẹn chùm thơ buồn một mình đặc sắc nhất. Mong rằng bạn có thể tìm thấy sự đồng cảm trong đó dù chỉ là một chút. Cuối cùng, cảm ơn bạn đã đọc bài viết và chúc bạn một ngày làm việc hiệu quả nhé!