[BUỒN & THẤM] 101 Bài thơ tâm trạng về cuộc sống quá đỗi mệt mỏi

Thơ tâm trạng về cuộc sống quá đỗi bạc bẽo và nhiều bất công, thơ tâm trạng về cuộc sống buồn nhiều hơn vui, thơ tâm trạng muốn buông xuôi.

Đời người như một chặng đường bí ẩn mà ta không thể biết trước điều gì đang chờ đợi mình. Đi được đến đây, chắc bạn đã mệt nhiều rồi đúng không! Nhưng bạn à, đừng lo lắng nhé vì có khó khăn mới có trưởng thành, có vấp ngã mới có thành công. Mong rằng chùm thơ tâm trạng về cuộc sống dưới đây có thể mang đến cho bạn cái nhìn khác đi về những gì bản thân đang gặp phải.

Thơ tâm trạng về cuộc sống quá đỗi bạc bẽo và nhiều bất công

Chùm thơ tâm trạng về cuộc sống bạc bẽo dưới đây hiện đang nhận được sự hưởng ứng rất nồng nhiệt bởi các bạn trẻ. Mới chân ướt chân ráo bước chân vào cuộc đời, không khó hiểu nếu như các bạn có suy nghĩ rằng đời này thật không công bằng. Nhưng trái lại, thực ra đời có cho có nhận, có mất có được, bạn cứ đi rồi sẽ rõ.

Một cuộc đời

Đời người như ngọn gió thu

Thoảng bay nhè nhẹ vi vu giữa trời

Sớm mai sương đọng hoa cười

Nắng trưa gay gắt vẽ vời đẩy đưa

Chiều tàn xối xả cơn mưa

Đêm buồn rủ bóng lưa thưa giọt sầu

Heo may vội vã canh thâu

Chập chờn thức tỉnh còn đâu giấc nồng

Hiên nhà lành lạnh gió đông

Rít bên khe cửa, se lòng hắt hiu…..

Một đời sống để thương yêu

Tránh gây phiền phức, làm điều không hay

Cho dù nhanh chậm tháng ngày

Ra đi thanh thản, hồn bay nhẹ nhàng

Xác thân rồi cũng sẽ tan

Người trần không trách, không bàn về ta.

Lối rẽ cuộc đời

Bên lề cuộc sống kẻ tha hương

Lối rẽ là đâu cuối đoạn đường

Lặng lẽ bao ngày xuôi bến nhớ

Âm thầm những buổi ngược dòng thương

Tình đến vội bỏ niềm say đắm

Số bạc thời ôm nỗi chán chường

Vị đắng mùi cay đời nếm trải

Ưu phiền muốn giải lại càng vương

Vẫn nợ cuộc đời

Nụ cười vẫn nở trên môi

Ẩn trong nỗi nhớ đơn côi tình buồn

Đường đi phía trước-về nguồn

Ta còn u uẩn nỗi buồn riêng mang.

Cuộc đời

Có những người một mạch bước qua ta

Dù trước kia từng xem nhau quan trọng

Có những người từng dựa nhau để sống

Nhưng hôm nay đã xa cách mất rồi

Có những người đã từng thốt trên môi

Hạnh phúc là đây nên đừng đi đâu cả

Dù cuộc đời đôi khi còn vất vả

Nhưng hãy nắm tay để bước tiếp tháng ngày

Có những người vốn vay-nợ, nợ vay

Chẳng phải yêu thương mà là lời nói dối

Có những người suốt cả đời trăn trối

Tìm cách biện minh cho những việc mình làm.

Có những người đi hết đời không cam

Chẳng hiểu tại sao họ lại làm như thế

Có những người vốn đơn thuần đến thể

Chỉ nghĩ họ thôi dù mọi thứ thế nào.

Ai rồi cũng phải chết

Cứ vui đừng buồn nghĩ suy

Ai rồi cũng phải ra đi vĩnh viễn

Ta cười người khóc đưa tiễn

Cuộc đời như cuốn từ điển đã hết

Đó là trang cuối đoạn kết

Hết kiếp tới số phải chết mà thôi

Dù đời bạc bẽo như vôi

Dù đời gắn kiếp bèo trôi suốt đời

Ta đừng hờn trách ông trời

Mà hãy sống vui hết đời tạo hóa

Duyên lỡ

Lặng lẽ sầu thương biển ái tàn

Tâm hồn lạnh lẽo với trần gian

Chia dòng mộng hẩm thân buồn chán

Ghép mảnh duyên bèo phận tủi thân

Hạnh phúc chia lìa chìm tiếng hát

Tình yêu rạn vỡ lạc phách đàn

Nhưng đời bạc bẽo mong nào đến

Muốn được bình an ước cũng tan.

Xót xa

Cuộc đời số phận rủi may

Nào ai có muốn đọa đày xác thân

Sinh ra ở cõi dương trần

Nhưng sao bất hạnh lại phần cho tôi

Đời như nước chảy bèo trôi

Lang thang khổ cực bao lời đắng cay

Xin ăn từng bữa qua ngày

Xót xa số kiếp đời này hẩm hiu…!!!

Cuộc đời

Cuộc đời như buổi chợ chiều

Đời người tan hợp dập dìu mây bay

Yêu thương tay nắm lấy tay

Đừng vì cuộc sống, đổi thay chính mình.

Cuộc đời quý nhất chữ tình

Vui buồn vẫn sống như mình hôm nay

Dù đời luôn đổi luôn thay

Giữ tâm chánh niệm thẳng ngay giữa đời.

Thế gian cần lắm tình người

Sẻ chia nhân ái nụ cười thơ ngây

Đạo Đời chân lý xưa nay

Chung tay bồi đắp dựng xây cuộc đời.

Một cuộc đời bất hạnh

Nó đang nhìn vũng nước như cuộc đời phía trước

Chỉ là bóng in trên mặt nước loang lổ kiếp đời trôi

Chỉ có mong manh ôi tâm sự hao gầy

Biết ai chia sớt cho đầy niềm khao khát

Những khát khao tầm thường vẫn là mất mác

Nói làm gì khi hạt lệ rớt xác xơ đời

Vẫn thiếu tình thương và thiếu cả tình người

Mong bắt gặp nụ cười người đồng cãm…

Đang tìm một cái gì như là tia hy vọng

Có ai làm rớt trong rung động của trái tim

Vẫn mãi mê tìm kiếm thật im lìm

Tình người đó vẫn là đêm dài vô tận…

Đời hư thực

Bình minh nơi xứ lạ xa quê

Màu hồng tím mờ mờ hư ảo

Đời là giấc mộng dài mơ dạo

Để một ngày về cõi hư vô…

Mặt trời lên cảnh hiện đời phô…

Bóng thời gian vào mồ dĩ vãng

Tình, cơm áo gạo tiền…bảng lảng

Đời vẫn còn hơi thở trần gian…

Một cuộc đời

Đời người như ngọn gió thu

Thoảng bay nhè nhẹ vi vu giữa trời

Sớm mai sương đọng hoa cười

Nắng trưa gay gắt vẽ vời đẩy đưa

Chiều tàn xối xả cơn mưa

Đêm buồn rủ bóng lưa thưa giọt sầu

Heo may vội vã canh thâu

Chập chờn thức tỉnh còn đâu giấc nồng

Hiên nhà lành lạnh gió đông

Rít bên khe cửa, se lòng hắt hiu…..

Một đời sống để thương yêu

Tránh gây phiền phức, làm điều không hay

Cho dù nhanh chậm tháng ngày

Ra đi thanh thản, hồn bay nhẹ nhàng

Xác thân rồi cũng sẽ tan

Người trần không trách, không bàn về ta.

Thơ tâm trạng về cuộc sống buồn nhiều hơn vui

Nỗi buồn là một thứ rất khó để gọi thành tên. Nếu như bạn chỉ nói: hôm nay tôi buồn vì việc học hành không thuận lợi, hay tôi buồn vì dù đã cố gắng nhưng công việc không như ý,… có lẽ sẽ chẳng ai hiểu được chính xác bạn đang cảm thấy thế nào. Vậy nên nếu bạn cần một người để sẻ chia, hãy để chùm thơ tâm trạng về cuộc sống dưới đây làm tri kỷ của bạn nhé.

Có lúc

Có lúc vẩn vơ ngồi hát

Ngậm ngùi ngày tháng đi qua

Dĩ vãng rớt trong lơ đãng

Nụ hôn ngày cũ nhạt nhòa

Có lúc ngây ngô im lặng

Dõi theo ký ức một thời

Tình yêu hư hao, tan vỡ

Cõi lòng nức nẻ rụng rơi

Có lúc thẫn thờ hiên vắng

Mộng mơ đã cất cánh bay

Tương lai dường như chán nản

Tìm chi giây phút miệt mài

Có lúc âm thầm nhung nhớ

Kỷ niệm chuyện chúng mình thôi

Bỗng dưng tim òa nức nở

Vuột tay ngày cũ qua rồi

Thói đời điêu ngoa

Ô hay ! một kiếp con người

Trần gian thế thái, thói đời điêu ngoa

Ai là bè bạn với ta

Đắng cay, chia sẻ mới là tình thân

Đến khi vướng cảnh nợ nần

Ví thiu, túi rám mình cần họ quên !

Bè bạn như cái bấc đèn

Vui tỏ, buồn lụi, thấp hèn, cao sang

Giàu sang, vẻ mặt khoe khoang

Bần hèn nuốt đắng, ai màng đến đâu ?

Sông có chỗ cạn chỗ sâu

Biển mênh mông biển biết đâu lòng người

Có tiền kẻ nịnh người chơi

Hết tiền lúi húi đơn côi một mình

Bè thì cạn máng ráo tình

Còn ta, chỉ biết lặng thinh nhìn đời.

Thói đời

Cuộc đời như thước phim dài

Người đời họ diễn, thiên tài nhập vai

Biết rằng diễn xuất rất hài

Nhìn thôi đã hiểu, chẳng nài nói ra

Lòng người hai mặt thôi mà

Cuộc đời là thế, chẳng thà để xem

Trước mặt không ngớt lời khen

Sau lưng nói xấu, nhỏ nhen từng lời

Buồn thay cái thói ở đời

Miệng đời là thế, những lời dèm pha

Tiểu nhân ganh ghét thôi mà

Thôi thì cứ diễn, ta thì cứ xem.

Răn ta

Bao nhiêu thế sự ở đời

Buồn vui – sướng khổ – khóc cười – hơn thua

Ngẫm suy sống được vẹn vừa

Lương tâm chẳng thể bán mua bằng tiền

Nhưng đời vật chất đảo điên

Bao nhiêu cám dỗ gắn liền thân ta

Người nào kiên định vượt qua !?

Không thì sa ngã quỷ ma kéo về

Có người chìm đắm si mê

Vô tư tận hưởng hả hê chẳng màng

Biết đâu xa lắm niết bàn

Chân như lạc mất hướng đàng ngục lôi

Giật mình một kiếp người trôi

Thì ai cũng phải phủi rồi trần gian

Con người nghiệp nợ đa đoan

Sao khi nhắm mắt vẫn còn tiếng thơm

Tình nồng nghĩa đượm ta ươm

Ngày sau nhặt nhạnh tinh tươm đóa tình

Bao nhiêu vật chất phù sinh

Chỉ là một khối vô minh xa mờ

Mượn câu lục bát đề thơ

Răn ta , răn những dại khờ thế nhân

Sống vui trên nẻo đường trần

Giữ tâm trong sáng vạn lần khó thay.

Đời

Dòng đời hối hả bon chen

Con người đổi trắng thay đen mấy hồi

Sống vì danh lợi mà thôi

Đời là danh nghĩa cái nôi tội tình

Ai ai cũng nghĩ cho mình

Mấy ai bị chửi lặng thinh hiền từ

Cái tôi cứ giữ khư khư

Thương người đối đãi nhân từ, mấy ai?

Còn không? người tự biết sai

Ăn năn hối lỗi…mới tài thánh nhân

Ở đời danh nghĩa người thân

Đằng sau tính toán bất cần là ai

Đời là một kiếp đầu thai

Làm người sửa chữa nhưng ai sẽ làm

Hay là càng lớn càng tham

Hữu danh vô thực tự làm khổ nhau

Đời là một kiếp thương đau

Đời này nối tiếp đời sau tội tình.

Bất Công

Lực bất đành tâm lại chửi thề

Cũng vì xã hội lắm nhiêu khê

Người ăn chẳng hết rồi đem vứt

Kẻ kiếm không ra lại nhặt về

Ngó cảnh bất công mà nẫu ruột

Trông phường vô lí thấy đau mề

Thà đui chẳng biết thời cũng kệ

Bốn Phương Chìm Nổi

Con biết thân con phận lạc loài

Cam đành chấp nhận số mà thôi

Bốn Phương Chìm Nổi như mây khói

Mặc tình giông gió cuốn đùa trôi.

Bốn Phương Chìm Nổi con nào dám,

Trách Trời hay tạo Hóa bất công.

Đời con như thuyền trong cơn sóng

Vùi dập tơi bời giữa biển Đông.

Bốn Phương Chìm Nổi lắm long đong

Nay còn chút tâm tình ước mong:

Sao cho tất cả đều được phước

Trải một kiếp người TÂM trắng trong.

Kiếp Phụ Nữ

Có những bức xúc chẳng nói ra đây được

Bởi vô tình thành quy luật của đất trời (?)

Có những thiệt thòi chẳng ai chịu nhìn thấy

Kể cả Ông Trời cũng ngoảnh mặt ngó lơ

Ngày Phụ Nữ – ôi tôn vinh người Phụ Nữ

Mép môi nào đưa đẩy… ôi, khéo đẩy đưa

Trong sâu thẳm ngàn… ngàn lần Phụ Nữ chịu

Gánh nặng không tên…đàn ông vẫn chưa vừa (*)

Họ thiệt thòi trong bản năng và bản ngã (**)

Thực tế rõ ràng, ai được, mất hơn ai ?

Trời sinh ra, mỗi người riêng một bản thể (***)

Ông trời già đặt để thật quá là sai….!

Luật công bằng từ đâu, chẳng bao giờ thấy ?

Chỉ thấy sờ sờ những tình huống bất công

Người Phụ Nữ cũng đầu đen và máu đỏ

Sao luôn luôn phải lép vế với người chồng ?

Này em hỡi, kiếp sau đừng làm Phụ Nữ !

Để anh không còn là một kẻ bất công

Lúc em muốn mà anh vô tình không biết

Em sẽ thiệt thòi, chăn chiếu lại trống không…!

Xót Xa

Ông trời sao quá nỡ bất công?

Nỡ gieo cay đắng xót thương lòng

Đời bao ngang trái nghe đau đớn

Xa cách muôn trùng mọi ước mong

Thắt chặt đời này trong bóng tối

Làm sao thoát khỏi kiếp long đong?

Làm sao thoát khỏi đời ngang trái?

Giúp phận cơ hàn thỏa ước mong.

Muốn Chửi Thề

Lực bất đành tâm lại chửi thề

Cũng vì xã hội lắm nhiêu khê

Người ăn chẳng hết rồi đem vứt

Kẻ kiếm không ra lại nhặt về

Ngó cảnh bất công mà nẫu ruột

Trông phường vô lí thấy đau mề

Thà đui chẳng biết thời cũng kệ

Mồn một thế kia… chối vãi lề.

Thơ tâm trạng về cuộc sống chán nản chỉ muốn buông xuôi

Chùm thơ tâm trạng về cuộc sống từ lâu đã trở thành điểm đến quen thuộc của những tâm hồn đang mệt mỏi rã rời với thực tại khắc nghiệt. Chỉ cần ngồi xuống, dành ra 15 phút cho bản thân, từ tốn đọc một vài vần thơ tràn đầy cảm xúc, tin rằng bạn sẽ tìm thấy cho mình sự bình yên cần có để vượt qua được một ngày khó khăn như hôm nay.

Thế Sự

Thiên hạ đa đoan chuốc lấy phiền

Nhân tình thế thái lắm đảo điên

Lương tâm không quý bằng lương bổng

Đồng chí thua xa những đồng tiền

Tôn sư trọng đạo thành xa xỉ

Cứu nhân độ thế hóa vô duyên

Thủ thường an phận qua ngày tháng

Vô vi vui thú cảnh điền viên.

Đường đời muôn nẻo biết về đâu

Thế sự đảo điên rượu giải sầu

Phụ tử phu thê thời cách biệt

Thân bằng huynh đệ mấy tương giao

Nghĩa nhân liêm chính nào ai giữ

Tài lộc lợi danh lắm kẻ cầu.

Khinh trọng khen chê tùy miệng thế

Tín trung hiếu lễ lấy làm đầu.

Rượu Với Mình

Mặt trời đỏ rực phía xa.

Rượu đắng mặn môi với tâm ngà.

Sóng lòng cuồn cuộn như cào xé.

Chuốc mãi men say, rượu với mình.

Thủa ấy làm sao thật thanh bình.

Trai tài nhi nữ gái đồng trinh.

Nồng say men rượu trao tình ái

Tràn những yêu thương ngập men tình.

Cuối đông giá lạnh tim em ấm.

Ánh mắt trao tình anh ngỏ lời cầu hôn.

Tâm xúc động kề môi hôn cháy bỏng.

Khẽ mỉm cười nói tiếng yêu anh.

Rồi một sáng xuân về theo cánh én.

Áo cô dâu lướt nhẹ ngang thềm.

Em hạnh phúc bên tình yêu đôi lứa.

Rũ bỏ cuộc chơi với bạn hiền.

U Sầu Mình Ta

(Nguyễn Hải)

Tôi dạo phố cũng nỗi buồn sầu

Bước chân nặng nghìn cân lẻ loi

Người từ đâu đến rồi lại đi

Để mình tôi ôm sầu vào tim

Tôi chợt khóc lệ dài trên mi

Đi qua phố vắng bóng tuổi hờn

Tôi nhìn lại bản thân u sầu

Mới biết rằng chỉ còn mình tôi

Rượu sầu chén đắng tìm quên lãng

Suy tư quên hết nỗi buồn này

Chắc có lẽ vì thân đã tàn

Nên người đã ngoảnh mặt làm ngơ

Đêm tây đô gió lạnh chợt thổi

Phố vàng … gió lạnh ….. tình tìm đâu

Tôi lang thang tìm về cuối đường

Vào cơn mê mãi mãi quên sầu ….

Thơ Chán Đời

Chán đời quá, muốn viết thơ ca cẩm

Vò đầu, tai, lẩm nhẩm mãi không ra.

Không định viết chỉ một lần chán nản

Viết không thành, đời chán gấp hai, ba!

Thơ Ngắn Chán Đời

Chán cho cái kiếp phù sinh

Chán cho cái cảnh thuyền tình éo le

Chán cho ta kẻ tình suy

Chán cho ta cứ sầu bi suốt đời!

Đời chán các ông đã đủ rồi!

Xin chán thêm nốt cái thằng tôi.

Cùng nhau tay dắt, cười xòa cái

Buồn vui bay hết. Chán đời?Thôi!

Chán đời cởi áo ta đi tắm

Kỳ sạch “trần gian” hết thối tha

Rũ bỏ “hồng lưu” cho sạch sẽ

Dội gáo ” hương đồng” cho thảnh thơi.

Cuộc Sống Bế Tắc

Chán đời là cái cảnh mênh mang

Kẻ trước người sau lại vội vàng

Bước bước đi đi vào nắng rạng

Ăn ăn ngủ ngủ lúc trăng tàn

Kìa ngày cứ thế thêm ngày nữa

Tháng nọ rồi sau lại tháng sang

Đứng giữa chợ đời mua lại bán

Chán đời đang đến cảnh đăng quang

Nỗi Đơn Côi

Thơ: Tùng Trần

Sống một mình ôm lấy nỗi đơn côi

Chẳng phải vì tiếc thương ngày xưa cũ

Mà chính là thấy niềm đau đã đủ

Nên chán chường không ấp ủ thêm thôi

Có những lần đáy dạ cũng chơi vơi

Bởi ký ức một thời còn đâu đó

Chợt vô tình làm vết thương vò võ

Se thắt lòng dù đã cố bỏ buông

Sống một mình thật sự cũng hơi buồn

Con người ai chẳng thèm thuồng hạnh phúc

Bằng trái tim đam mê đầy sôi sục

Nào đợi chờ một kết thúc bi thương

Chỉ tiếc thay đời trăm vạn con đường

Người khác nhau là lẽ thường vốn dĩ

Đâu phải ai cũng thập toàn hoàn mỹ

Kẻ vui cười người khổ lụy thế thôi

Vu vơ

Thơ: Lê Ngọc

Ta mệt lả giữa đường đời cay đắng

Chữ ân tình lại quá nặng người ơi

Tấm thân ta đang mệt mỏi rã rời

Câu thề ước cũng buông lơi vụn vỡ

Ta chỉ ước đời đừng vương chữ nợ

Trái tim này đừng thương nhớ về ai

Nghĩa ái ân không khắc khoải canh dài

Tuổi xuân cứ để phôi phai tàn lụi

Một ngày kia khi trăng tàn sau núi

Riêng mình ta cứ lầm lũi bước đi

Thế nhân kia nào đâu vướng bận gì

Bởi cuộc sống là buông đi tất cả.

Tôi Đi Tìm Tôi

Thơ: Tùng Trần

Bao lâu rồi tôi đánh mất chính tôi

Sống buông xuôi theo dòng đời vội vã

Nỗi đau xưa khiến tim thành sỏi đá

Quên tiếng cười và cả chữ tương lai

Tôi đâu rồi..của ngày tháng thơ ngây?

Thuở hồn nhiên chẳng đoái hoài mơ mộng

Thời gian qua chỉ mình tôi một bóng

Cứ lặng thầm..hồn lạc lõng bơ vơ

Tôi đâu rồi..bởi tan vỡ giấc mơ

Bao yêu thương phút ban đầu bỡ ngỡ

Đã tan rồi chuyện tình duyên một thuở

Đau đớn lòng trong hơi thở men cay

Mấy năm qua tôi sống kiếp đọa đày

Chợt hôm nay bỗng thấy mình khờ dại

Nhớ nhung chi ký ức buồn tê tái

Đến lúc rồi..tôi tìm lại chính tôi.

Đời Ngược Xuôi

Thơ: Tùng Trần

Nhưng ông trời thì lại cứ mỉa mai

Luôn mang đến những đắng cay hờn tủi

Có nhiều khi âm thầm tôi tự hỏi

Mình đã sai và lầm lỗi chỗ nào

Mà kéo dài theo năm tháng khổ đau

Bước chênh chao trên đường đời mấp mé

Kiếp nổi trôi bước chân trần cô lẻ

Chẳng biết mình rồi sẽ phải về đâu

Hay bẽ bàng giữa nơi chốn bể dâu

Là số phận không thể nào thoát được

Nên dẫu có bốn ba đời xuôi ngược

Mãi chỉ là dòng nước mắt tuôn rơi?

Phải Không Ai

Thơ: Tùng Trần

Còn nhiều lắm những phận đời tay trắng

Vì cuộc đời chẳng may mắn như ai

Nên biết gì đến hai chữ tương lai

Đành phó mặc theo tháng ngày trôi nổi

Tuy chạnh lòng nhưng nào đâu dám nói

Khi biết rằng còn lắm giữa dòng đời

Giấu nỗi buồn mà nước mắt tuôn rơi

Nên đôi khi muốn có người đồng cảm

Cùng trút cạn nỗi niềm trong tâm khảm

Cho tâm hồn bớt ảm đạm thể lương

Để đôi chân mạnh bước tiếp chặng đường

Nơi đáy mắt chẳng còn vươn sầu lệ

Được mỉm cười không âm thầm câu nệ

Kiếp cơ hàn chỉ ước thế mà thôi

Chẳng cơ cầu hay mộng mị xa xôi

Phải không ai..những người cùng cảnh ngộ.

Vậy là trong bài viết vừa rồi, chúng mình đã chia sẻ đến bạn chùm thơ tâm trạng về cuộc sống giàu cảm xúc nhất hiện nay. Dù không phải những lời đường mật hay hoa mỹ, nhưng những vần thơ này vẫn có sức lay động rất nhiều tâm hồn đang chán nản giữa dòng đời đấy. Cuối cùng, cảm ơn bạn đã đọc bài viết và chúc bạn sớm tìm lại được động lực sống mạnh mẽ nhé!