[CHÙM] 99+ Bài thơ về hoa dại mang nhiều ý nghĩa đáng suy ngẫm

Thơ về hoa dại mong manh nhưng mang sức sống vô cùng mạnh mẽ, thơ về hoa dại đại diện cho tình yêu vượt qua mọi khó khăn.

Hoa dại là loài hoa mỏng mạnh, thậm chí còn không có lấy một cái tên cho riêng mình, vậy mà vẫn sống vô cùng mạnh mẽ. Cũng vì lý do đó, loài hoa này trở thành nguồn cảm hứng cho rất nhiều nhạc sỹ và nhà thơ. Hoa dại tựa như sức sống của những con người nhỏ bé không chịu buông mình cho số phận, đồng thời cũng đại diện cho tình yêu chân thành của người con gái. Ừ, nhỏ bé đấy nhưng luôn chan chứa và bất diệt. Chùm thơ về hoa dại trong bài viết dưới đây sẽ giúp bạn hiểu nhiều hơn về loài hoa đặc biệt này.

Thơ về hoa dại mong manh nhưng mang sức sống vô cùng mạnh mẽ

Hiếm có loài hoa nào mang sức sống mạnh mẽ như hoa dại. Mọc bên lề đường song lại không chịu nhún nhường trước bất cứ điều gì. Những bài thơ về hoa dại mong manh sau đây chính là lời tôn vinh cách sống đáng khâm phục của loài hoa này, đồng thời cũng là lời trải lòng của những nhân vật trữ tình. Đẹp, buồn nhưng không tuyệt vọng.

Hoa Dại

Thơ: Mạc Phương

Có những loài hoa dại…kém sắc hương

Mọc bên đường nhìn người qua kẻ lại

Ngẫm phận đời…không khỏi buồn tê tái

Chẳng ai người nhẹ hái để nâng niu.

Suốt cả ngày bụi với gió hắt hiu

Mòn mỏi mong…người ngắm nhìn trìu mến

Chỉ vài giây được yêu rồi lịm chết

Cũng thấy vui…quên hết mọi xót xa.

Loài hoa dại…tuy hương sắc nhạt nhòa

Nhưng tâm tưởng lại đậm đà trong sáng

Không nước sơn phủ bề ngoài bóng nhoáng

Nên người người chẳng nán lại nhìn hoa.

Chung bầu trời rọi sáng ánh trăng ngà

Sao mỗi loài lại khác xa đến thế

Biết trách ai đem cho đời dâu bể

Khiến hoa rừng không thể được ai YÊU.

MP 24/1/2019

Tình Yêu…Hoa Cỏ Dại

(Tác giả: Phú Sĩ)

Em chỉ là nhành hoa dại đêm sương

Đời lạc lỏng nép bên đường mưa bụi

Chẳng dám đâu mơ niềm vui yêu dấu

Mãi bên anh đi trọn mối duyên đầu

Em chỉ là mong được chút tình Ngâu

Để một lần được ngắm sao chung lối

Để một lần người nói lời yêu vội

Tia nắng chiều sưởi ấm trái tim côi

Em chỉ là chờ đợi những mùa trôi

Người lữ khách bổng bồi hồi nhớ lại

Ngày chân bước xót xa miền cỏ dại

Gieo sợi buồn cho tê tái đời hoa

Em chỉ là dành chút mộng thiết tha

Dệt tình trăng giao hòa cùng mây gió

Ở nơi đó ông Tơ trao chỉ đỏ

Buộc tơ hồng duyên nợ quyện đời nhau

Em chỉ là bóng mờ giữa ngàn sao

Dãy ngân Hà muôn màu anh đang ngắm

Biết không anh em chẳng mơ tình thắm …

Khi thân mình chỉ cỏ dại xa xăm …

Hoa Sầu Riêng

Tên sầu mà chẳng thấy sầu,

Một chùm hoa đẹp ở đâu thế này.

Đó là ta lấy trên faay,

Đem vào sưu tập cho đầy loài hoa.

Bây giờ mang ra làm quà,

Mọi người chiêm ngưỡng loài hoa quý này.

Ai nhìn cũng phải mê say,

Trầm trồ ca ngợi hoa này sầu riêng.

Yêu Một Loài Hoa Dại

Có một loài hoa dại

Mọc ở ngay bên đường

Quyến luyến người qua lại

Khép. Nép hiền dễ thương

Hoa không màng khoe sắc

Cũng không thèm bán hương

Biết phận mình trầm mặc

Lặng lẽ đứng bên đường

Cứ như người con gái

Chờ đợi hoài người thương

Nhìn người người qua lại

Thấy lòng mình vấn vương

Tủi mình không hương sắc

Sợ giải dầm gió sương

Cơn gió nồm xào xạc

Lay mình thật dễ thương

Hoa Đời

Băn khoăn tìm mẫu hoa tươi

Đem về để chậu mà chơi xuân này

Hoa biểu tượng của con người

Dòng đời có cuốn chỉ trôi không chìm

Hoa màu son sắc trái tim

Tím hường chung thủy vẹn nguyên câu thề…

Đẹp thế mà vợ còn chê

Ối dời..ông dở..sao bê của này

Ông đem ông vứt đi ngay

Ở ngoài đầu phố xếp đầy đào mai

Ra mua một chậu hoặc hai

Loại nhiều hoa nụ cho vui cửa nhà….

..Em à ..cũng chỉ là hoa

Vài hôm lại vứt nó ra ngoài đường

Nhìn người hót rác mà thương

Tiền vừa nãy đã mua luôn thứ này…

Sữa rửa mặt của em đây

Nữa…kem chống nám cả ngày lẫn đêm

Anh chỉ thích ngắm mỗi em

Dịu dàng ..đậm những nét duyên HOA ĐỜI…

Hoa Dại

Em chỉ là hoa dại

Mọc lên ở bên đường

Người qua rồi người lại

Hỏi có người nào thương?

Hoa chẳng có mùi hương

Đơn sơ và trong trắng

Điểm chút vàng màu nắng

Cho người đời ngắm thôi

Không ai đặt lên môi

Cành hoa chẳng thơm ngát

Cũng là hoa nhưng khác

Ít được người bón, chăm

Hoa vẫn nở mỗi năm

Vẫn âm thầm khoe sắc

Nở đúng vào thời khắc

Giao mùa giữa Đông Xuân

Là hoa dại thế nhưng

Em vẫn bừng sức sống

Tô điểm thêm sinh động

Cuộc đời này thế thôi

Đồng Quê Thêm Những Bông Hoa

Ruộng nhà lúa đã xanh rờn

Bờ vùng,bờ thửa hãy còn đất không

Đem cây hoa đến để trồng

Cho hoa nở rộ cánh đồng đẹp thêm

Quê hương cuộc sống êm đềm

Lúa xanh hoa đẹp ấm êm lòng người

Nông thôn rồi sẽ đổi đời

Điện ,đường ,trường,trạm rạng ngời sắc quê

Xa quê nay lại quay về

Đồng xanh xanh thắm thêm nghề trồng hoa

Đồng quê thêm những bông hoa

Bao nhiêu kỷ niệm trong ta ùa về

Hoa Xuân

Liễu rủ bên thềm lẫn bóng ai

Buông xoà mái tóc mướt bờ vai

Xinh xinh cánh liễu khoe màu áo

Có phải hoa cùng đón nắng mai?

Bướm Và Hoa

Hoa đào hoa huệ hoa mai

Những loài hoa bướm ong say hoa nào

Bướm ong khe khẽ thì thào

Các hoa điều thích nhụy nào dám chê

Đời ong bướm dĩ đam mê

Hoa nào cũng hút nhụy phê cuối đời

Sinh ra tạo hóa ông trời

Có ong có bướm bên đời có hoa

Đời ong bướm cứ la cà

Đời hoa cứ mãi đơm hoa sắc màu

Đời hoa cứ nở tay chào

Đời ong bướm cứ dạt dào bên hoa

Bài Thơ Về Hoa

Đẹp quá, hoa ơi, đẹp tuyệt vời.

Càng nhìn, thêm ngắm, thấy mê say

Say mê cứ ngỡ mình gặp gỡ.

Người ấy , năm xưa, thật khó quên.

Nhìn Giàn Hoa Đẹp

Mầu hoa, tươi mát, nhẹ nhàng êm…

Tươi thắm, cùng nhau, khoe sắc hồng.

Hoa đẹp, ru hồn, tình rộn rã.

Niềm vui, tràn ngập, cả hồn tôi.

Các Loài Hoa Tím

Nắng chiều, tỏa sáng, tím xinh tươi.

Hoa tím rộ, tình thêm, nhớ nhung.

Tím soãi dài, khoe hương, sắc thắm.

Để người yêu tím, mãi tương tư.

Hoa Cỏ Mùa Xuân

Ô kìa, thảm cỏ xanh rờn

Điểm tô vàng trắng bướm vờn cỏ hoa

Mỏng manh năm cách ngọc ngà

Nhụy như chiếc cúc đơm tà áo em

“Hoa đồng nội” anh gọi tên

Nâng niu như gập nét duyên quê nhà

Hoa cùng anh hành quân xa

Đường xa dặm vắng như là có em

Hiu hiu gió thổi sương đêm

Cùng anh thức gác trăng lên hoa cười

“Hoa đồng nội” đẹp xanh đời

Bao giờ hết cỏ, mới quên lời thương em…

Chậu Hoa Lan

Đẹp quá, hoa ơi, đẹp tuyệt vời.

Mầu vàng, lộng lẫy, thật kiêu sa.

Chen nhau, khoe sắc, chung mầu nắng .

Nắng đẹp, cùng hoa, sáng rực trời

Thì Thầm Cỏ Hoa

Chờ nhau suốt cả mùa khô

Vượt qua hạn hán ao hồ hay chưa?

Còn lâu mới đến mùa mưa

Mà lòng đã thấy dư thừa bão giông

Đời còn sấm sét nữa không?

Yêu như lạc giữa cánh đồng cỏ xanh

Này em tình có mong manh

Cũng đừng vội vã hóa thành mùa xuân

Non tơ từ mỗi bước chân

Mà mơn mởn gấp mấy lần mùa hoa…

Hoa Dại Không Hái

Những bông hoa dại không người hái

Lặng lẽ bốn mùa khắp mọi nơi

Không có người mong và kẻ đợi

Thời gian vô nghĩa tháng năm ơi

Hoa dại vẫn là hoa dại thôi

Từ thuở xa xưa chẳng có người

Đặt cho tên gọi loài hoa ấy

Hoa dại suốt đời chẳng có đôi

Miên man hoa nở tím sườn đồi

Những niềm hoang dã chốn xa xôi

Hoa chẳng có tên hoa có sắc

Hương vẫn gửi vào trong gió bay.

Hoa Mắc Cỡ

Hoa nở bên lề hứng giọt sương

Tên em Mắc Cỡ mọc trên đường

Nhẹ nhàng cánh mỏng ong không thích

Dịu ngọt đài mềm bướm chẳng thương

Tháng lạnh mưa rơi lòng trộm nhớ

Đêm dài gió thổi dạ hoài vương

Đem thân hiến trọn cho đời sống

Chữa bệnh yên lành khắp mọi phương.. 

Một Kiếp Hoa

Đông về gửi đến giọt mưa sa

Có thấu hồng nhan buổi xế tà

Dáng nhỏ đường chiều thơ thẩn bước

Thân gầy ngõ tối ngậm ngùi qua

Đèn hiu hắt bóng đời mù mịt

Gió dập vùi thân lệ nhạt nhoà

Quân tử có ai người rộng lượng

Xin đừng rẻ rúng một đời hoa !

Thơ về hoa dại đại diện cho tình yêu vượt qua mọi khó khăn

Không nhiều người biết rằng hoa dại đại diện cho tình yêu bất diệt, thuỷ chung và son sắc của người con gái. Đó cũng là một trong những lý do mà chùm thơ về hoa dại luôn nhận được sự quan tâm nồng nhiệt từ các bạn độc giả, nhất là những độc giả nữ. Nào, mời bạn cùng khám phá chùm thơ này để xem chúng có gì thú vị nhé.

Tổng hợp những hình ảnh hoa dại đẹp nhất

Hoa Dại

Thơ: Hà Thiên Sơn

Những bông hoa dại không người hái

Lặng lẽ bốn mùa khắp mọi nơi

Không có người mong và kẻ đợi

Thời gian vô nghĩa tháng năm ơi.

Hoa dại vẫn là hoa dại thôi

Từ thuở xa xưa chẳng có người

Đặt cho tên gọi loài hoa ấy

Hoa dại suốt đời chẳng có đôi.

Miên man hoa nở trắng sườn đồi

Những niềm hoang dã chốn xa xôi

Hoa chẳng có tên hoa có sắc

Hương vẫn gửi vào trong gió baỵ

Yêu Một Loài Hoa Dại 

Tác Giả: Ngọc Vạn Nguyễn

Có một loài hoa dại

Mọc ở ngay bên đường

Quyến luyến người qua lại

Khép. Nép hiền dễ thương

Hoa không màng khoe sắc

Cũng không thèm bán hương

Biết phận mình trầm mặc

Lặng lẽ đứng bên đường

Cứ như người con gái

Chờ đợi hoài người thương

Nhìn người người qua lại

Thấy lòng mình vấn vương

Tủi mình không hương sắc

Sợ giải dầm gió sương

Cơn gió nồm xào xạc

Lay mình thật dễ thương

Hoa Cỏ May

Thơ: Xuân Quỳnh

Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,

Không gian xao xuyến chuyển sang mùa.

Tên mình ai gọi sau vòm lá,

Lối cũ em về nay đã thu.

Mây trắng bay đi cùng với gió,

Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ.

Đắng cay gửi lại bao mùa cũ,

Thơ viết đôi dòng theo gió xa.

Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may

Áo em sơ ý cỏ găm đầy

Lời yêu mỏng mảnh như màu khói,

Ai biết lòng anh có đổi thay?

Tình Yêu Hoa Dại

Thơ: Triệu Ngọc Yến

Nếu một lần được nói tiếng yêu anh

Cho em mượn tình yêu hoa cúc dại

Từng cánh trắng xếp mong manh run rẩy

Ngại ngần len qua rẻo đá sạn khô

Giữa hoang vu đón gió bụi phủ mờ

Hoa nhẫn nại âm thầm chờ nắng mới

Không nụ đỏ rực tình yêu nông nổi

Kém kiêu sa hương sắc bởi thuỷ chung

Nếu một ngày bóng lẽ bóng trùng phùng

Hoa kiên vững trong tim lời son đá

Hoa thần tượng trọn mối tình cao cả

Kết đan thành vạt áo ấm đôi đời

Phủ êm ái nhẫn nại đến rã rời

Như bản chất lụi tàn dần khô úa

Nếu phải cách chia xa người thêm nữa

Nhớ đừng quên cúc dại mãi yêu anh!

Hoa Lòng

Thơ: Dung Nguyên

Thương loài hoa dại không tên.

Nép mình e ấp tựa bên đá già .

Dáng hoa thanh thoát mặn mà .

Hồng hồng sắc thắm em là Nàng Xuân .

Càng nhìn càng thấy bâng khuâng .

Có gì vương vấn rời chân chẳng đành.

Sợi tơ hay sợi chỉ mành.

Vô hình trói chặt một cành Bạch Dương.

Trách lòng sao vội nhớ thương .

Trách trời sao để hoa nương lối này !

Hoa Dại

Thơ: Gió Phương Nam

Nào sánh được như hồng như cúc

dáng mỏng manh chẳng nét kiêu sa

tự đứng dậy qua mùa giông bão

chút ngát hương nên cũng nhạt nhòa

Chỉ khao khát bao điều thầm kín

như tình yêu vốn dĩ không lời

gửi vào gió nụ hôn dịu ngọt

tặng cho đời chút sắc màu tươi

Trong nốt lặng giấu niềm kiêu hãnh

uống giọt sương chào đón bình minh

hoa tô điểm nụ cười của đất

lá viết lên trời một chấm xanh.

Hương Hoa Dại

Thơ: Ngọc Quang Hà

Bên kia chiều nắng nhạt

Hoa nở rộ sau hè

Em về thôi em nhé!

Kẻo chiều nhẹ mưa bay

Em nào biết, có hay?

Tay trong tay thuở nào

Năm ngón gầy xanh xao

Theo anh bao tháng ngày

Áo em đẹp màu mây

Màu cỏ cây hoang úa

Nô đùa trong gió đưa

Nửa đời chưa vội xoá

Anh suốt đời tìm hoa

Mùi hoa lạ bên đường

Thoang thoảng ngát đưa hương

Một đời thương trời cũ

Bên kia dốc sương mù

Giấc ngủ ai nồng say

Trong gió chiều nhẹ lay

Ngất ngây mùi hoa dạiTổng hợp những hình ảnh hoa dại đẹp nhất

Cúc Dại

Thơ: Hoàng Phụng Cầm

Mỏng manh cúc nở ven đường

Ngập trong khói bụi mà dường như không

Hồn nhiên giữa buổi đục trong

Đất già, cỏ rối mà không nản lòng

Cúc dại đấy, có ai trồng

Người đâu biết nhựa cúc nồng hay cay

Thản nhiên như gió vậy thôi

Tâm tư chi lắm để rồi hoá sương.

Trái đời lắc giữa nhịp chuông

Biết đâu địa ngục thiên đường mà rơi

Gáo nước cặn chứa mặt trời

Ai đem tạt cả tiếng cười vào ai

Nhìn cúc dại nở sớm mai

Sắc không vay mượn chẳng phai bao giờ

Cởi mình về với hoang sơ

Trút trăm khát hạt vật vờ ngóng trông

Ta về một sớm đầu đông

Thầm nghe cúc thắp lửa nồng trong mưa.

Hoa Cỏ Mùa Xuân 

Ô kìa, thảm cỏ xanh rờn

Điểm tô vàng trắng bướm vờn cỏ hoa

Mỏng manh năm cách ngọc ngà

Nhụy như chiếc cúc đơm tà áo em

“Hoa đồng nội” anh gọi tên

Nâng niu như gập nét duyên quê nhà

Hoa cùng anh hành quân xa

Đường xa dặm vắng như là có em

Hiu hiu gió thổi sương đêm

Cùng anh thức gác trăng lên hoa cười

“Hoa đồng nội” đẹp xanh đời

Bao giờ hết cỏ, mới quên lời thương em…

 Đi Giữa Đường Thơm

Đường trong làng: hoa dại với mùi rơm…

Người cùng tôi đi dạo giữa đường thơm,

Lòng giắt sẵn ít hương hoa tưởng tượng.

Đất thêu nắng, bóng tre, rồi bóng phượng

Lần lượt buông màn nhẹ vướng chân lâu:

Lên bề cao hay đi xuống bề sâu?

Không biết nữa – Có chút gì làm ngợp

Trong không khí… hương với màu hoà hợp…

Một buổi trưa không biết ở nơi nào,

Như buổi trưa nhè nhẹ trong ca dao,

Có cu gáy, có bướm vàng nữa chứ

Mà đôi lứa đứng bên vườn tình tự.

Buổi trưa này xưa kia ta đã đi,

Phải cùng chăng? Lòng nhớ rõ làm chi!

Chân bên chân, hồn bên hồn, yên lặng,

Người cùng tôi đi giữa đường rải nắng,

Trí vô tư cho da thở hương tình,

Người khẽ nắm tay, tôi khẽ nghiêng mình.

Như sắp nói, nhưng mà không – khóm trúc

Vừa động lá, ta nhận vào một lúc

Cả không gian hồn hậu rất thơm tho;

Gió hương đưa mùi, dìu dịu phất phơ…

Trong cảnh lặng, vẫn đưa mùi gió thoảng…

Tri bâng quơ nghĩ thoáng nhưng buồn nhiều:

“Chân hết đường thì lòng cũng hết yêu”.

Chân đang bước bỗng e dè dừng lại

– Ở giữa đường làng, mùi rơm, hoa dại….

(Huy Cận)

Vậy là trong bài viết vừa rồi, chúng mình đã chia sẻ đến bạn chùm thơ về hoa dại đặc sắc nhất. Hy vọng rằng thông qua chúng, bạn sẽ thêm yêu và trân trọng hơn loài hoa này nhé. Cuối cùng, cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đọc bài viết và chúc bạn một ngày an lành!